Sau khi nhận thông báo của trường, Sơ Nhất chỉ hai ngày đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, thực ra cũng không có gì để chuẩn bị, đơn giản chỉ có giấy chứng nhận và tiền.
Chỉ là đóng gói hành lý hơi sớm, tính cả quần áo mới mua, tổng cổng cậu có mỗi vài bộ, xếp hết vào vali, mỗi lần thay đồ lại phải mở vali ra lấy.
Có điều cậu chẳng thấy phiền phức tẹo nào, thích thú nhiều hơn.
Mỗi lần mở vali ra đều cảm thấy vui vẻ.
Cậu lớn như vậy, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy thế nào là tự lập.
Sau ngày đó náo loạn với người trong nhà một phen, không ai xen vào việc của cậu nữa, cũng không ai để ý đến cậu, bà ngoại và mẹ Sơ đã coi cậu như người vô hình, cậu có ở nhà hay không, ra ngoài có trở về hay không, không ai quan tâm, thậm chí lúc cậu ở nhà, mẹ nấu cơm xong cũng không gọi cậu.
Mặc dù có hơi buồn, nhưng Sơ Nhất không hối hận với quyết định của chính mình.
Vốn dĩ cậu nghĩ mình ở nhà chẳng được mấy ngày nữa, liền nghỉ việc ở quyền quán, định ở nhà bồi mẹ Sơ vài hôm.
Thôi thì là cậu tự mình đa tình rồi.
Cho nên phần lớn thời gian cậu lại tới quyền quán.
Vé đi ngày nào thế? Tiểu Lâm hỏi cậu.
Còn chưa, chưa, Sơ Nhất nói,
"Lúc đi, đi rồi mua, mua chứ?"
"... Vậy mua được quỷ thì có, treo người ngoài cửa xe mà đi chứ còn gì nữa." Tiểu Lâm nói.
"Không phải nghỉ, Tết," khái niệm mua vé tàu của Sơ Nhất chỉ có nghỉ Tết và lễ Quốc khánh, Tiểu Lâm vừa nói như thế, đột nhiên cậu bồn chồn,
"Cũng không, không mua được, sao?"
"Nghỉ hè đó, đều là học sinh đi học xa nhà," Tiểu Lâm lấy điện thoại ra,
"Tôi xem giúp cậu xem sao, đến mua sớm đi."
Ồ. Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại của Tiểu Lâm.
Vé tàu hỏa quả nhiên không còn nhiều, Tiểu Lâm xem ngày:
"Cậu đưa tiền đây, tôi đặt vé online cho, đến ngày ra ga lấy vé là được."
Được, cảm ơn.
Sơ Nhất gật đầu.
Thật ra cậu muốn có thể đi càng sớm càng tốt, thế nhưng dù sao cũng chưa từng xa nhà, có hơi lo lắng, tự mình đến trường sớm không biết nên làm gì, báo danh như thế nào?
Ở đâu? Còn nói lắp nữa, hỏi thăm người ta thôi cũng đủ mệt... Hơn nữa cậu cũng sợ đi sớm quá khiến người trong nhà không vui, tuy rằng bọn họ có khi còn chẳng biết ngày khai giảng.
Mãi cho đến trước khi lên đường một ngày, cậu mới nói với mẹ Sơ một câu:
"Con sớm, sớm mai đi nhập, nhập học."
Cậu vốn muốn nói ngày mai con đi, đơn giản ngắn gọn một chút, mà cuối cùng vẫn chọn câu dài hơn, bởi vì cảm thấy nghe đi sẽ làm mẹ không thoải mái.
Thế nhưng có vẻ hiệu quả không khác gì mấy, mẹ ngồi trên ghế salong chỉ hừ một tiếng, ngay cả liếc mắt cũng không ném cho cậu một cái.
Thái độ này với cậu không sao rồi, sự háo hức dành cho cuộc sống mới bắt đầu từ ngày mai, khiến cậu đã không dư thừa cảm xúc để phản ứng lại với kiểu thái độ như vậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!