Chương 25: (Vô Đề)

Yến Hàng đã cùng bố Yến đi qua rất nhiều nơi, nhưng đây là lần đầu tiên đi máy bay.

Bố sợ độ cao, trước đây dẫn hắn đi ngồi vòng quay, lên tới một nửa hắn còn không có cảm giác gì, bố thì suýt chút nữa đem cả di ngôn ra trao.

Yến Hàng cười cười.

Máy bay chưa cất cánh, hắn thất thần nhìn mặt đất bên ngoài cửa sổ bị nắng chiếu trắng bệch.

Cần chăn len không? Thôi Dật hỏi,

"Bay tầm tiếng rưỡi đồng hồ, cháu có thể ngủ một lúc."

"Một tiếng rưỡi đồng hồ, bay qua bay lại ba lần như thế, may ra mới có kỳ tích buồn ngủ xuất hiện," Yến Hàng nói,

"Cháu ngồi thẫn thờ một lúc là được."

"Chú cho cháu số bác sĩ," Thôi Dật nói,

"Tới nơi rồi trước tiên cháu nghỉ ngơi một tuần cho tốt, rồi tới đó tâm sự?"

Ừm. Yến Hàng gật gật đầu.

"Chú còn tưởng cháu sẽ từ chối cơ," Thôi Dật cười cười, Phối hợp như vậy.

"Được dễ chịu hơn ai mà không muốn chứ," Yến Hàng nói,

"Cháu cũng chưa muốn chết."

Thôi Dật không lên tiếng, vỗ vỗ vai hắn.

Hôm nay máy bay chỉ trễ nửa tiếng đồng hồ, coi như nhanh rồi.

Trên loa thông báo mọi người tắt điện thoại di động, Thôi Dật liếc mắt nhìn hắn: Tắt điện thoại?

"Lúc đến tìm chú đã tắt rồi, chưa bật lại." Yến Hàng nói.

"Chào tạm biệt với bạn bè chưa?" Thôi Dật hỏi.

... Bạn bè à, Yến Hàng dừng một chút, vừa nghĩ tới Sơ Nhất, tâm tình hắn lại trùng xuống, Không.

Thôi Dật sửng sốt:

"Không chào bạn bè tiếng nào đã đi?"

Không có. Yến Hàng nói.

Thôi Dật nhìn hắn, không lên tiếng.

Cháu... Thực ra, Yến Hàng hơi do dự, tiếng nói rất nhẹ,

"Cháu không biết phải từ biệt thế nào."

"Cháu chưa từng nói lời từ biệt với ai?" Tiếng Thôi Dật cũng nhẹ đi.

Vâng, Yến Hàng nghiêng đầu nhìn cảnh vật bắt đầu chậm rãi di chuyển ngoài cửa sổ,

"Cháu đến đâu cũng chẳng quen ai, không cần từ biệt ai."

Ồ. Thôi Dật đáp một tiếng, ngẫm lại liền thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!