Chương 2: (Vô Đề)

Nam sinh đứng gần hắn nhất nghe được câu này đầu tiên sững sờ, sau đó giống như được xem tiểu phẩm hài buồn cười nhất năm nay, bật cười sằng sặc như điên.

Mấy tên còn lại đứng phía sau cũng cười mãi không thôi.

Yến Hàng không ngại, câu nói này của hắn đúng là nói đùa.

Nhưng mục đích hắn tới đây không phải để đùa cợt.

Hắn giương tay bổ thẳng vào mặt tên kia một chưởng.

Không ngập ngừng cũng không do dự.

"Bảo bối à, lúc con muốn động thủ nhất định không để cho đối phương có cơ hội, nếu không sẽ ở thế hạ phong." Hoàng thượng ba ba từng nói.

Cho nên lúc nam sinh bị đánh kia ngã xuống bên chân hắn, nụ cười vẫn đang lan tràn trên gương mặt.

Đám thanh niên trẻ tuổi, tuy rằng một tên còn đang cười dở đã bị quật ngã làm chúng đều ngẩn người, nhưng vẫn rất nhanh đã kịp có phản ứng.

Yến Hàng bắt lấy cánh tay đang định ném nửa cái cốc về phía mình.

Nắm chặt, ấn khớp, vặn.

Mấy động tác này do bố hắn truyền thụ lại, lúc đó tiền không có, mô hình cũng không, hoàn toàn học trên người thực, tay bị vặn ngược ra sau lại bị đẩy một cái, loại đau đớn lúc cánh tay bị vặn kéo xa khỏi thân thể làm hắn giống như thần đồng công phu, cấp tốc nắm giữ được điểm cốt yếu.

Hắn đem hai cánh tay nam sinh số 2 vặn ra sau lưng rồi đẩy gã vào nam sinh số 3 đang bước đến, tên số 2 hướng tên số 3 ngao một tiếng gào thét.

Tiếng thét quá bi thương, tên số 3 chấn động đến mức mắt giật giật.

Yến Hàng buông tay, đạp tên số 2 vừa ngã xuống một cước, hai tên ôm nhau ngã nhào.

Còn lại hai tên khác vọt lên, theo lời bố giải thích, loại hướng về phía mình giang hai tay giống như muốn ôm ấp kiểu này, con đừng từ chối.

Vì vậy Yến Hàng không từ chối, một quyền đầu tiên đạp vào bụng tên bên phải, tiếp theo ngăn cản nắm đấm của tên bên trái, vai gã chấn động, cả hai tên đều lui lại vài bước.

Nói thật, mỗi lần hắn đánh với cái thể loại sức chiến đấu bằng 0 còn muốn lên mặt này, Yến Hàng cảm thấy mình như một cao thủ võ lâm.

Lần này ẩu đả với mấy tên tiểu phế vật, không cần đến 3 phút, nếu không phải bởi vì lúc trước chúng vẫn luôn dùng chân đạp nhân vật chính, hắn căn bản chân cũng không buồn nhấc.

Dùng bàn tay hai chưởng, đấm hai quyền, nói không nhấc chân cũng không sai biệt lắm, đám nam sinh từ dưới đất lồm cồm bò dậy rồi đều đứng tại chỗ, đợi có người nhào lên trước rồi mình theo sau. Nhưng đáng tiếc đám bọn chúng đứa nào cũng nghĩ như vậy.

Tình cảnh như một buổi tiệc rượu, đám người xa lạ lúng túng hai mặt nhìn nhau.

Thôi, rút cục cũng có người mở miệng trước, Đi thôi.

Vốn cũng chính là ỷ vào cậu nhóc không phản kháng, bọn chúng đánh người ta để mua vui, hiện tại xuất hiện đối thủ, chúng nhất thời không muốn đánh nữa.

Thế nhưng lúc rời đi, tên cầm đầu trên mặt vẫn tỏ vẻ không cam lòng, ném lại một câu:

"Cứ chờ đó, tao sẽ tìm mày."

"Mày định đi đâu tìm tao?"

Yến Hàng cười cười.

Tên kia có chút lúng túng nhìn hắn chằm chằm.

"Nếu không tao cho mày địa chỉ nhé," Yến Hàng vừa nói vừa lục túi,

"Mày có giấy bút không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!