Chương 14: (Vô Đề)

Chuyện liên quan đến mẹ, Yến Hàng lần đầu tiên được nghe, mà những chuyện này bố Yến đã đè nén trong tâm suốt mười mấy năm.

Thời gian quá lâu, nên có vẻ ông không biết nói rõ như thế nào, chỉ có thể không ngừng uống từng ngụm từng ngụm rượu lớn, cuối cùng nằm úp sấp trên bàn, ngủ.

Yến Hàng ngồi bên cạnh, thất thần nhìn một bàn đồ ăn cùng chai rượu đã uống đến trống không trước mặt bố Yến.

Cái loại "tán gẫu một lát" này, tổng cộng tán gẫu còn chưa được nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng lòng hắn trống rỗng vô cùng.

Hắn biết mẹ hắn mất rồi, nhưng hắn chưa từng nghĩ mẹ mất trong hoàn cảnh như thế.

Đột nhiên như vậy, chưa kịp phòng bị, không một chút chuẩn bị tâm lý, thậm chí giống như trong phim, một người qua đường không thấy rõ mặt chạy vụt qua không chút ý nghĩa nào.

Đơn giản đến bất ngờ.

Ngoại trừ người thân, mười mấy năm trôi qua, e rằng một vụ án chưa thể phá, hung thủ còn nhởn nhơ, sẽ chẳng có mấy ai nhớ tới.

Tình cờ được nhắc đến, cũng mấy ai có thể hiểu rằng, trên thế giới này còn có một người bởi vì chuyện ấy mà đau khổ dằn vặt suốt mười mấy năm.

Bố Yến kể tiếp chuyện sau đó, hắn được ông bà ngoại đón đi, lúc bốn tuổi lại được bố đón trở lại sống cùng ông.

"Gần như là đoạt lại," bố nói, "Đoạt sớm hơn một chút cũng tốt."

Yến Hàng không có ký ức về quãng thời gian này, ký ức tuổi thơ cũng như những giấc mơ vậy, hầu như đều là lúc cha mẹ nhắc "Lúc con còn nhỏ", "Năm con ba tuổi", "Hồi con năm tuổi" mới có thể có chút chút le lói.

Nhưng bố Yến chưa từng nhắc như thế bao giờ, đương nhiên hắn cũng không thể nhớ.

Yến Hàng cũng cảm thấy được, đoạn ký ức đó, cũng chẳng quá tốt đẹp.

Lúc nhắc tới ông bà ngoại, đối với khoảng thời gian hai năm sống cùng bọn họ, hắn thậm chí còn có chút chống cự mơ hồ.

Bố Yến chưa thực sự ngủ, thình thoảng còn mở mắt, có chút mê man liếc mắt về phía hắn một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Yến Hàng cầm đũa lên, vừa uống rượu vừa đem đồ ăn đã nguội lạnh ăn bằng hết.

"Nuôi một con heo sao." Bố Yến mê mê trừng trừng nói một câu.

"Bố về phòng ngủ đi," Yến Hàng nói, "Nằm sấp ngủ rất khó chịu."

"Thái tử nhà chúng ta thật tốt," bố vỗ vỗ tay hắn hai cái, "Thật tốt nha."

"Đã như này rồi bố chớ nịnh hót đi." Yến Hàng cười cười.

"Thật tốt," tiếng bố Yến thấp xuống, "Lại bị ta làm hỏng..."

Yến Hàng nhíu nhíu mày, đứng lên, lại kéo cánh tay bố Yến, đỡ vào trong phòng: "Bố ngủ chút đi."

"Con nói có phải bố rất ích kỷ không," bố Yến nằm dài trên giường, thấp giọng làu bàu, "Bố từng nghĩ thôi quên đi thôi, vì con trai mình... Thế nhưng bố không thể nào buông bỏ, mẹ con dường như luôn bên bố... Luôn luôn bên bố..."

Bố nắm chặt tay: "Bàn tay lạnh thấu ấy... Bố xin lỗi hai mẹ con... Cuộc đời bố toàn là hối hận, giá như không quen biết mẹ con, giá như không kết hôn, giá như bố không đồng ý cho con nghỉ học..."

Yến Hàng ngồi bên giường, đợi cho đến lúc bố Yến ngủ hẳn, không còn lầm bầm lải nhải nữa, mới đứng dậy tắt đèn phòng ngủ, trở ra phòng khách, thu dọn bát đĩa mang vào bếp rửa.

Những lúc tâm tình như thế này, chuyện rửa bát đĩa hầu như đều để sang ngày hôm sau, nhưng bữa ăn hôm nay quả thực quá ngột ngạt, hắn liền muốn nhanh chóng rửa, đem mọi điều không vui cuốn trôi sạch sẽ.

Tắm xong quay về phòng ngủ, còn sớm hơn nhiều so với thời gian bình thường hắn đi ngủ, nhưng lại có chút mệt.

Có lẽ do uống rượu, hắn vẫn thường cùng bố Yến uống rượu, nhưng ít khi uống nhiều thế này, chưa tới nửa tiếng đã cạn hai bình, lúc này chắc hẳn hơi say.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!