Tâm tính Yến Hàng quả thực không tốt chút nào, nói một cách chuẩn xác, tâm trạng của hắn cực kỳ dễ dàng chuyển xấu, có thể DOWN một cách nhanh chóng chỉ trong vòng 20 phút.
Tâm tính của hắn quả thực yếu ớt, nói chung hắn cũng không dám tự khiêu khích.
Hôm nay sau khi hắn nói câu kia ra, vốn cho là mình có thể thoải mái hơn, ít nhất đem nghi vấn kia quăng đến trước mặt bố Yến, không cần phải như suốt bao nhiêu năm qua nữa, hai người bọn họ đều ngầm hiểu mà tránh vấn đề này, cưỡng ép quên đi cái gai này giữa bọn họ.
Vậy mà không có thoải mái, ngược lại còn tăng thêm mấy phần chống cự cùng bất an.
"Làm sao cậu không về nhà ăn cơm?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất đang chăm chút cắt thịt.
"Muốn mời, mời anh ăn, nên đến." Sơ Nhất rũ mí mắt.
"Hôm qua sao không nói, sáng sớm sao không nói?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất không lên tiếng, nhét miếng sườn bò vào trong miệng, làm bộ tập trung nhai.
"Bị người chặn đường?" Yến Hàng chà chà hai tiếng.
Không, Sơ Nhất lắc đầu,
"Là phòng, phòng ngừa bị, chặn."
"Là cái thằng Lý Đại Hào đó?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn: Tử.
Ồ. Yến Hàng thật không nhớ kỹ cái tên này, hắn muốn gọi là thằng lưu manh số 1.
Không phải nó, Sơ Nhất nói, Không cần, trốn nó.
Là nhóm khác? Yến Hàng thở dài.
Tòa nhà, bên cạnh, Sơ Nhất nói,
"Lưu manh, mất tích, mới về."
Yến Hàng nhìn cậu, một lát sau mới hỏi một câu:
"Tìm cậu gây phiền toái?"
"Nhìn thấy em có thể, có thể muốn, muốn tìm, trò cười," Sơ Nhất rất bình tĩnh,
"Anh xem, không gặp thì không sao đâu."
"Mấy tên bạn học của cậu thì bỏ qua đi," Yến Hàng nói,
"Tên này muốn tìm cậu gây phiền phức, cậu nói với tôi."
Anh đánh, đánh gã, Sơ Nhất nhấp một hớp nước, Thắng, sao?
Không đến mức thua, Yến Hàng cười cười,
"Lúc bị thiệt liền gọi cho bố tôi."
"Hả, chú, chú Yến giúp anh đánh, đánh nhau?" Sơ Nhất có chút giật mình.
Phải, Yến Hàng lùi ra phía sau tựa vào lưng ghế, ngửa đầu,
"Chúng tôi có lúc quá nhàm chán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!