- Ca ca, cho huynh nè!
Tiểu A Nhĩ khẽ nắm lấy ống tay áo của Cao Thừa An, sau đó ngoan ngoãn đưa miếng bánh ngọt đến cho y.
- Đa tạ A Nhĩ nha!
Y vui vẻ cắn thử một miếng, vị ngọt có chút đậm như tan ra trong miệng vậy! Quả nhiên các tiểu bằng hữu đều rất thích đồ ngọt.
- Cái này cho huynh!
Tiểu A Nhĩ xoay người, sau đó lon ton đi đến chỗ của An Lâm.
- Ta cũng có sao?
Cậu ngơ ngác nhìn cậu bé đối diện.
Nhìn cả hai như vậy cũng không biết ai mới là tiểu hài tử..
- Dạ!
Tiểu A Nhĩ cười nói, miệng chúm chím như chú chim nhỏ.
- Oa, A Nhĩ thật đáng yêu quá!
An Lâm nhịn không được liền cúi xuống véo nhẹ vào má của đứa nhỏ.
Thật là ngoan quá đi!
Cứ thế cả căn phòng tràn ngập trong tiếng cười vui vẻ.
Triều Thái Phong bên ngoài định đi vào cũng bị cảnh tượng này làm cho dừng bước.
Chưa kể đến, hắn còn thất thần vì nụ cười rạng rỡ của Cao Thừa An.
* * *
- Tiểu An, ta có điều muốn hỏi với cháu!
Lâm gia gia thấy y ngồi thơ thẩn nhìn trời liền lại gần y khẽ nói.
- Có gì sao gia gia?
Y xoay đầu, ánh mắt có chút tò mò mà nhìn về phía ông.
- Chuyện của hai đứa..
Lâm gia gia ngập ngừng, không biết nên nói thế nào mới là đúng..
Thấy vẻ mặt của ông, y như hiểu ra gì đó.
Biểu cảm liền có chút đông cứng.
- Bọn ta..
vẫn vậy..
Y khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt.
Chuyện y ái hắn, cả Lâm gia gia cũng nhìn thấu vô cùng rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!