Mấy ngày sau..
- Tiểu A Lâm, tâm trạng của ngươi trông rất phấn khích.
Cao Thừa An nhìn người bên cạnh mình cả khuôn mặt bừng sáng liền không khỏi bật cười.
An Lâm lúc nào cũng giống như trẻ nhỏ không chịu lớn vậy.
- Hoàng..
thiếu gia, vùng ngoại ô này thật là đẹp đi!
An Lâm vạ miệng liền vội vàng đổi cách xưng hô.
Đã lâu rồi cậu không được xuất cung.
Bây giờ tâm trạng thật sự là vô cùng hào hứng.
- Ngươi thật là..
Cao Thừa An ngồi đối diện khẽ thở dài một cái.
Trong cả cung đình này, ngoài Triều Thái Phong ra thì có thể nói An Lâm là người được y sủng ái nhất.
Hay nói đúng hơn là y xem cậu là thân đệ mà đối xử.
An Lâm tâm trạng vui vẻ khẽ vén màn muốn ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nhưng vừa vén liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
- Lang đại nhân!
- Suỵt, phải gọi là Lang đại ca!
Lang Kiều ngồi trên ngựa mỉm cười nói.
Vẻ mặt dịu dàng vô hại khiến người khác yêu thích.
- Lang..
Lang đại ca!
Cậu ngượng ngùng, vẻ mặt lại không nhịn được mà ửng đỏ khiến cho kẻ đối diện có chút muốn cười.
Thật ngốc mà..
Cao Thừa An nhìn một màn vậy chỉ im lặng không nói gì.
Y nhìn ra tên ngốc này có ý với kẻ kia.
Nhưng mà, y vẫn không an tâm.
Đối với y, Lang Kiều chắc chắn đang che giấu gì đó.
Hành tung của gã luôn thần thần bí bí thật khiến người ta không khỏi phải dè chừng.
Đang đắm chìm trong suy tư thì bỗng bóng dáng của Triều Thái Phong lướt nhẹ qua.
Hắn ngồi trên ngựa, vận bộ y phục màu lam nhạt.
Vẻ mặt âm trầm không biết là vui hay buồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!