Thấy vẻ mặt đó của Lưỡng Nguyệt, Ninh Diệp nghĩ không nên nói ra thì tốt hơn.
Xem muội ấy mê mẫn như vậy nói ra chắc sẽ khiến muội ấy điên lên mất.
Nghĩ nghĩ liền im lặng tiếp tục hòa vào không khí của buổi tiệc.
- Hừ! Cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?
Hoàng thượng ngồi trên bục cao cau mày hừ một tiếng.
- Là lỗi của nhi thần, mong phụ hoàng bớt giận!
- Thái Nam, ngày mai đem nó đi huấn luyện!
Bất chợt, hoàng đế chuyển hướng sang nam nhân đang thong thả uống rượu.
Đây là Triều Thái Nam, tướng quân bậc nhất của đương triều.
Y cũng giống như hắn, là một nam nhân tuấn tú, oai phong lẫm liệt.
Chưa kể đến, lại còn là tướng quân bách chiến bách thắng.
Tuy vẫn còn trẻ tuổi đã khiến cho binh lính khuất phục, một lòng theo y hy sinh ra trận.
- Hoàng thượng, thần kham không nổi..
Triều Thái Nam cúi đầu bất lực.
Hoàng thượng là người trọng nhân tài nên y có thể xem là người ngài ấy tín nhiệm nhất trong cung.
Mỗi lần hai phụ tử bất hòa thì y như rằng chính y sẽ là người bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
- Cũng được đó! Vậy thì làm phiền Triều tướng quân vậy!
Trái ngược với y, Cao Thừa Lạc lại rất vui vẻ.
Ở trong cung chán muốn chết.
Thà cùng tên Thái Nam này đi ngao du còn hơn.
Nghe hắn nói Triều Thái Nam liền trừng mắt một cái.
Y thật sự hết cách với vị thái tử này.
Y là đi tập luyện đánh trận chứ chẳng phải là đi ngao du thiên hạ..
Không để ý ánh mắt bất xúc của y.
Cao Thừa Lạc thong thả lại gần ngồi xuống bên cạnh.
Hai người là bằng hữu tốt.
Nhưng mà phụ hoàng của hắn khá là thiên vị với tên Triều Thái Nam này.
Do đó mỗi lần có gì đó không vừa mắt với hắn thì chắc chắn hắn sẽ bị ném cho Triều Thái Nam.
- Giúp ta đi! Không thì ta nói ra thân phận của ngươi cho người kia biết!
Hắn nhỏ giọng nói với y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!