Ba ngày sau..
- Ngươi chắc chắn muốn đi?
Cao Thừa An nhíu mày nhìn Vĩnh Thái Phi đã thay y phục bắt mắt chuẩn bị đi xem kịch.
Dù có thế nào thì cái tánh ưa thích chưng diện của cậu ta vẫn không thay đổi.
- Sao lại không? A Nghiêm, ngươi xong chưa hả?
Vĩnh Thái Phi chỉnh lại cổ áo, sau đó quay về phía phòng của mình hô lớn.
- Ân nhi..
ta có thể không mặc được không?
Lạc Phù Nghiêm trong phòng nói vọng ra.
Trong giọng nói còn có chút uẩn khuất.
Làm sao hắn ta có thể mặc bộ đồ lòe loẹt sắc màu này cơ chứ?
- Tên ngốc như ngươi không phải mặt dày lắm sao? Mau ra đây cho ta nhanh lên!
- Ân nhi, ta..
- Để ta lôi ngươi ra!
Rầm!
- Ân nhi à, chúng ta đổi đồ đi..
- Đổi cái gì mà đổi, để ta chỉnh lại cổ áo cho ngươi!
- Nhưng bộ đồ này..
- Im lặng đi!
...
- Đặc sắc!
Cao Thừa An một bên bình phẩm.
Đôi phu phu này một ngày không bày trò đúng là chịu không nổi.
- Lang Kiều, vở kịch này cũng là ngươi chuẩn bị phải không?
Triều Thái Phong đã đứng bên cạnh Lang Kiều lúc nào không hay.
Giọng nói hắn mang rõ tia dò xét.
- Ngươi nghĩ sao?
Gã không nhận cũng chẳng chối bỏ, thái độ hờ hững giống như đang muốn chọc giận người khác.
- Triều Thái Phong, người có cảm thấy bản thân bây giờ rất kỳ lạ hay không?
Gã cười cười, ánh mắt cong lên khiến người khác không khỏi ớn lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!