Ngự hoa viên..
An Lâm đang trò chuyện cùng mấy người bằng hữu thì bất chợt trượt chân xém một tí là rơi xuống hồ nước.
May thay lúc này lại có một bàn tay nhanh chóng kéo cậu lại.
- Tham kiến Lang đại nhân!
Các cung nữ thái giám thấy gã liền vội vàng hành lễ.
- Không cần quy củ như vậy đâu!
Gã mỉm cười đỡ cậu đứng thẳng, rồi dịu dàng nhìn cậu nói.
- Ngươi cẩn thận một chút, thời tiết hiện tại rất lạnh!
- Đa..
đa tạ Lang đại nhân!
An Lâm ngượng ngùng, hai vành tai đỏ lên nhanh chóng.
"Cũng có chút đáng yêu.."
Gã thích thú nhìn vẻ mặt cậu ngượng ngùng.
Vừa trông ngốc nghếch lại vừa có gì đó thu hút đến lạ.
- À phải rồi! Lang đại nhân, chút nữa..
ngài có bận gì không?
Cậu gãi gãi đầu, sau đó ngập ngừng hỏi.
- Ừm chốc lát ta không có việc gì bận..
chắc là khoảng 1 canh giờ nữa!
- Vậy sao? Vậy nô tài có thể..
mời ngài một chút điểm tâm không ạ?
- Điểm tâm sao? Cũng không tệ, lát nữa mang đến chỗ của ta! Bây giờ ta đi trước! Cáo từ!
- Cáo từ..
Đôi mắt cậu lấp lánh nhìn theo hướng gã rời đi.
Nó cứ thế lưu luyến bóng lưng gã như trân bảo trên đời.
- Ngài có muốn dùng chút điểm tâm không ạ?
- Sau một canh giờ thì đến tìm ta!
- Haha!
Mấy cung nữ và nô tài vừa thấy gã rời đi liền lên tiếng trêu chọc khiến An Lâm ngại quá hóa giận.
- Nè! Các ngươi vừa phải thôi nha!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!