Chương 21: Say Rượu

- Ta là vua của một nước! Nếu cả tình cảm ta còn không thể tự tay kéo về phía mình thì còn có thể làm gì được đây?

Y khẽ cười rồi lên tiếng làm dịu lại bầu không khí căng thẳng.

Y biết Vĩnh Thái Phi chỉ đơn giản là lo cho mình mà thôi.

Có một người bằng hữu như vậy là phúc mà y có được.

- Haiz..

thật hết cách với người..

được rồi, ta và A Nghiêm trở về phủ đây! Dù sao chúng ta cũng vừa trở về cung nên có chút mệt mỏi.

Người nhớ bảo trọng long thể!

Nói xong liền hành lễ rồi quay lưng muốn rời đi.

Nhưng vừa mới đi được một bước, Vĩnh Thái Phi đã khựng lại khẽ bồi thêm một câu.

- Đừng khiến bản thân trông thật thảm hại và đáng thương..

* * *

Ba canh giờ sau ở Ngự hoa viên..

- Thảo nào ai ai cũng đều thích trốn ra đây ngắm sao..

An Lâm cảm thán nhìn bầu trời đầy tinh tú trên cao.

Ánh mắt lấp lánh dõi theo từng vì sao một.

Thật sự vô cùng mỹ..

- Ngươi qua đây mà ngồi! Đứng mãi không thấy mệt hay sao?

Cao Thừa An vừa thưởng thức điểm tâm và nhìn cậu khẽ nói.

An Lâm lúc nào cũng luôn bó buộc trong quy củ.

Đây là thứ mà khiến cho y luôn cảm thấy đau đầu.

- Dạ? Không được đâu! Sao nô tài có thể ngồi ăn chung với người chứ?

- Có gì mà không thể! Ta là vua, ta nói được là được!

Y nhướng mày chậm rãi nói.

- Chuyện này..

Thấy vẻ mặt cậu uẩn khuất, cuối cùng y cũng lười quản.

Thôi vậy, tên ngốc này muốn đứng thì cứ đứng đi!

...

Hai người cứ thế yên tĩnh chìm vào không gian trầm lắng mà chẳng để ý thời gian trôi qua bao lâu cho đến lúc An Lâm ngáp lấy một cái.

- Nếu mệt thì ngươi về nghĩ trước đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!