Chương 20: Chấp Mê Bất Ngộ

- A Nghiêm, ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với hoàng thượng!

Vĩnh Thái Phi nhìn phu quân của mình dịu giọng nói.

Cậu ta nghĩ những chuyện này nên nói rõ ra.

Nếu cứ giữ trong lòng chỉ sợ mọi thứ sẽ càng tồi tệ..

- Ừm! Vậy ta chờ ngươi ở ngoài!

Lạc Phù Nghiêm ngoan ngoãn gật đầu.

Ở bên cạnh Vĩnh Thái Phi tên to xác này đúng là chẳng khác gì đứa trẻ nhỏ.

Mà cũng có lẽ vì vậy nên khiến cậu ta động lòng cũng nên.

Cạch!

- Ngươi có gì quan trọng muốn nói với ta sao mà phải bảo hắn ra ngoài?

Cao Thừa An nhấp lấy ngụm trà.

Chân mày khẽ nhướng lên chờ đợi.

- Thừa An, ta với người dù gì cũng là bằng hữu lâu năm.

Ta nói điều này không phải tự cho mình quyền hạn gì cao quý, chỉ là..

người thật sự không thể buông bỏ chấp niệm hay sao?

Vĩnh Thái Phi nhìn y khẽ hỏi.

Trong mắt không khỏi toát lên ánh đau lòng..

Cậu ta và y vốn là bằng hữu từ lúc tiên đế còn sống.

Cũng nhờ y mà cậu ta mới quen biết được tướng công nhà mình.

Ban đầu, cậu ta chỉ nhớ y sủng ái nhất là tiểu thái giám An Lâm gì đó bên cạnh mình.

Nhưng lâu lâu y thường nhắc cho cậu ta nghe về một nam nhân mà cậu ta chưa từng biết đến mặt mũi.

Đến lúc tiên đế và hoàng hậu qua đời, nam nhân họ Triều kia bỗng xuất hiện.

Lúc ấy cậu ta mới ngộ ra rằng kẻ khiến y mang nặng chấp niệm không chịu tiếp xúc với một nữ tử nào hóa ra lại là kẻ này.

Nhưng mà..

ánh mắt đầu tiên cậu ta thấy ở người kia khi nhìn y chẳng có kính trọng, sùng bái, hay sợ hãi gì cả..

mà đơn giản nó chỉ có..

căm ghét và thù hận?

Đối với ánh mắt đó cậu ta cũng không hiểu cho lắm.

Bởi lẽ tại sao hắn có thể nhìn y với ánh mắt hận thù như thế? Cả hai đã trải qua chuyện gì mà phải đến mức cái ánh nhìn đáng sợ đó xuất hiện?

- Ngươi nghĩ xem?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!