Chương 2: Buông Bỏ

Loạt xoạt!

- Ăn cơm!

Tên canh ngục quát lớn.

Vẻ mặt khó chịu nhìn người nam nhân đang ngồi dựa vào bức tường mục nát.

Cao Thừa An nâng mắt, sự cuốn hút nơi gương mặt tuyệt mỹ dù cho bị vùi dập vẫn không thể nào che lấp.

Đôi mắt phượng ánh lên tia ảm đạm.

Sóng mũi cao thẳng tắp cộng thêm đôi môi mỏng băng lãnh càng khiến người khác phải đắm chìm.

Quả nhiên, hoàng đế yêu nghiệt, biệt danh này đúng là không sai vào đâu được!

...

Y không trả lời.

Ánh mắt vẫn đặt ở một điểm xa xăm vô định.

Trong lòng như có hàng ngàn cơn sóng cuộn trào.

- Hừ! Đã đến nước này vẫn còn cứng đầu! Lang đế để người sống đúng là quá nhân từ!

Lang đế?

Y nhíu mày, vẻ mặt không che giấu được sự châm biếm khinh bỉ.

Gã xứng sao? Kẻ như gã, xứng với chữ đế hay sao?

Triều Thái Phong, ngươi đạp đổ ta, cuối cùng lại phò trợ kẻ tham vọng như Lang Kiều..

quả thật là một câu chuyện hài..

Đợi kẻ kia rời đi, Cao Thừa An vẫn không đụng đến đồ ăn trước mặt.

Sống hèn mọn như vậy, chi bằng chết đi có khi sẽ là sự giải thoát.

Y nhắm mắt, ý định muốn buông bỏ tất cả.

- Hoàng thượng..

Bất chợt, giọng nói nghẹn ngào của ai đó vang lên khiến mi tâm y run nhẹ.

- Tiểu A Lâm..

Y khẽ gọi, vẻ mặt có chút không dám tin tưởng.

Tiểu A Lâm làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Nhưng khi ngẩng mặt y liền nhìn thấy cậu đứng ở bên kia cửa ngục.

Vẻ mặt cậu đau xót, nước mắt tuôn trào như mưa không ngừng nghỉ.

- Hoàng thượng..

Cậu cắn răng, sự bất lực bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!