Chương 10: Vở Kịch

Y nói xong, tay cũng dừng lại động tác quét dọn.

Biểu cảm liền thoáng cái có chút thay đổi.

- Ta..

Lâm A Hương nghẹn họng cúi đầu.

Quả thật, sau sự kiện ấy đối với An công tử nàng đã không còn thân thiết như trước.

- Tỷ có tin ta không?

- Ta..

Thấy vẻ lưỡng lự đó của nàng, y khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt không chút ý vị.

Thôi vậy, y cũng không muốn giải thích hay chứng minh điều gì.

Cứ để mọi chuyện theo tự nhiên đi, bởi lẽ y còn việc quan trọng phải làm..

- Hoàng..

thiếu gia, người cứ để nô tài làm cho!

An Lâm vừa thức dậy đã thấy cảnh tượng y quét sân liền hốt hoảng chạy ra giành việc.

Làm sao cậu có thể để cho hoàng thượng cao quý làm những việc này chứ?

- Ta chỉ muốn thư giãn một chút thôi, ngươi không cần làm lố như vậy!

- Nhưng..

nhưng vẫn để nô tài làm tốt hơn!

Hai chủ tớ cứ thế tranh giành công việc để mặc Lâm A Hương đứng ở một bên trầm ngâm, suy nghĩ Nàng nhìn Cao Thừa An, đôi mắt ánh lên sự phiền muộn.

Chuyện năm năm trước, vốn đã là cái gai khó phai mờ trong lòng tất cả mọi người.

Dẫu nàng biết An công tử vô tội nhưng nếu không vì y thì Kiều Loan đã chẳng..

Nàng mím môi, sau đó xoay lưng đi vào nhà.

Có lẽ, vào một ngày không xa mọi chuyện sẽ trở lại theo quỹ đạo ban đầu vốn có..

- Thiếu gia, người sao vậy?

Thấy y thất thần nhìn theo bóng dáng Lâm A Hương, An Lâm không khỏi tò mò hỏi.

- Không có gì! Nếu ngươi muốn phụ ta thì mau lấy thêm cây chổi đến đây!

Y thu hồi tầm mắt rồi nói với người đối diện.

Cứ để mọi chuyện diễn ra như thường là được..

- Nhưng người..

- Nếu không thì im lặng đứng qua một bên để mình ta tự làm!

- Vâng, nô tài đã hiểu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!