Ít lâu sau, Hòa Thân vào cung, tâu với Càn Long rằng
"Tâm bệnh cần dùng tâm dược trị", chính thức tiến cử Ngụy Trường Sinh. Hôm sau, Ngụy Trường Sinh trang điểm như công chúa Liêu quốc, vâng chỉ vào cung, dâng tài nghệ ở Từ Ninh cung.
Lúc bấy giờ, vốn dĩ Thái hậu đã bệnh đến mức đầu váng mắt hoa, thế nhưng vừa nhìn thấy Ngụy Trường Sinh liền kỳ diệu tỉnh táo lại. Hóa ra, dáng vẻ, điệu bộ của hắn lại giống hệt vị Hoàng cô đã khuất.
Trường Sinh hát xong, vào điện tạ ơn, Thái hậu không kìm được ôm lấy hắn vào lòng, lệ rơi lã chã, cứ luôn miệng gọi Con của ta. Người chứng kiến, không ai là không động lòng trắc ẩn. Trường Sinh lấy lại tinh thần, bày ra dáng vẻ thục nữ đoan trang, dịu dàng an ủi Thái hậu uống thuốc, yên tâm tĩnh dưỡng.
Bệnh tình Thái hậu từ đó chuyển biến tốt, không lâu sau liền bình phục. Càn Long hết sức vui mừng, ban thưởng cho Ngụy Trường Sinh ngàn vàng, lại gia phong cho Hòa Thân lên tước vị Nhất đẳng nam tước. Từ đó, danh xưng Ngụy Hoàng cô nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Kịch Tần Thương của Ngụy Trường Sinh nổi danh thiên hạ. Gánh hát Song Khánh hễ có diễn, những vở như
"Đại náo Tiêu Kim trướng", Bán Yên Chi, Cõng con vào phủ cùng Lăn lầu, không buổi nào là không đông nghịt người xem, tựa như cả nước phát cuồng.
Một chiếc kiệu vải xanh biếc lại dừng trước cửa gánh hát Song Khánh. Rèm kiệu vén lên, vị Trung đường đại nhân mặc thường phục khom người bước ra. Lão bản gánh hát cùng đám người hầu đã sớm đứng chờ ở cửa, thấy vậy liền cười toe toét, rối rít đón người vào trong.
Trên đường, người đi đường thấy vậy liền bàn tán xôn xao. Với thân giá của Ông chủ Ngụy gánh hát Song Khánh bây giờ, e rằng chỉ có vị Hòa đại nhân đương triều nhất phẩm mới có thể dễ dàng muốn gặp là gặp!
"Còn có thể là ai, kẻ nào dám tranh giành người với Hòa đại nhân?"
"Mấy hôm trước nghe nói người của Dự vương phủ muốn đánh chủ ý lên Ông chủ Ngụy, nghĩ đến Hòa Trung đường, chẳng phải là tức đến nghiến răng nghiến lợi mà thôi sao?"
"Ngươi nói xem, Hòa đại nhân và Ông chủ Ngụy qua lại thân thiết như vậy…"
"Khụ, còn có thể là gì nữa, quan lớn đều thích trò này! Nếu ta mà có tiền, nhất định phải bao dưỡng một tiểu quan cho vui, nghe nói còn sướng hơn cả đàn bà!"
Lưu Toàn đứng chờ ngay trước cửa gánh hát Song Khánh, những lời đàm tiếu thô tục của đám người kia tự nhiên lọt hết vào tai hắn. Tuy có người hầu gánh hát ân cần bưng trà rót nước, nhưng trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một sự tức giận.
Chủ mẫu khuất núi chưa đầy một năm, lão gia nhà hắn không thích cái gì lại đi thích cái trò chơi bời với kép hát. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!
Gánh hát Song Khánh ban ngày khác hẳn với ban đêm ca vũ náo nhiệt phồn hoa vô tận. Trên sân khấu trống trải chỉ lác đác vài đứa trẻ đang tập luyện giọng, tuổi đều chưa đến tám chín, đã bị cha mẹ bán vào gánh hát, mong cầu một ngày nào đó có thể giống như Ngụy Trường Sinh, danh tiếng vang xa, được bậc đế vương để mắt.
Đương nhiên Ngụy Trường Sinh không nằm trong số đó. Trần Ngân Quan đi trước dẫn đường, vẫn là dáng vẻ nhỏ nhắn, đáng thương như mọi khi. Đi qua gian phòng, rẽ qua hành lang, mới biết phía sau lại là một cảnh tượng khác. Một khu vườn rộng lớn với hoa tử đằng leo đầy giàn, nở rộ sắc tím.
Dòng suối uốn lượn, bao quanh là núi non xanh biếc, đẹp đến mãn nhãn. Quả là chốn thanh mát!
Lại nghe thấy tiếng đàn nhị du dương văng vẳng đâu đây, Hòa Thân men theo tiếng đàn, đi qua một gốc cây cổ thụ, mới thấy trong sân, Ngụy Trường Sinh một thân bạch y như tuyết đang tập luyện. Dáng vẻ y yểu điệu, e ấp, ngại ngùng, giọng ca ngọt ngào, quyến rũ như thể hóa thân thành nữ tử trong kịch.
Nhìn kỹ lại, lại thấy bước chân của Ngụy Trường Sinh khác với người thường, tựa như say rượu, lảo đảo không vững, như bèo trôi trên mặt nước, theo gió lượn lờ. Nhìn từ xa chính là vẻ đẹp thoát tục như
"Lăng Ba vi bộ, la thát sinh trần". Hòa Thân không nhịn được khen một tiếng Hay.
Trường Sinh dừng lời ca, quay đầu lại, mỉm cười e lệ, khẽ ngồi xuống phúc thân:
"Nô gia xin thỉnh an Hòa gia."
Hòa Thân vội vàng đỡ hắn dậy, trong giọng nói vừa trách móc vừa cưng chiều:
"Chưa diễn đủ sao? Hửm?" Trường Sinh cười khanh khách, thuận thế ngả vào lòng y:
"Hòa gia cuối cùng cũng rảnh rỗi đến thăm ta sao?"
"Bây giờ là ông chủ Ngụy ngươi quý nhân bận rộn, người mời hát từ Đức Thắng Môn xếp đến Tuyên Vũ Môn chắc cũng không đủ, bỏ rơi ta mới đúng."
Mấy nhạc sư đang chơi đàn bên cạnh cũng dừng lại, nhìn hai người đứng cạnh nhau như gió vàng móc ngọc[1], đột nhiên cảm thấy không biết nên nhìn vào đâu, lại thêm cảnh hai người họ tình tứ trêu đùa mà không kiêng dè ai, đều đỏ mặt, vội vàng lui xuống.
Đợi mọi người đi hết, Ngụy Trường Sinh mới rời khỏi Hòa Thân, quay người chỉ tay:
"Ngân Quan, pha trà cho Hòa đại nhân, ta và Hòa đại nhân có chuyện quan trọng muốn bàn." Lúc này hắn không còn nói giọng nữ nữa, giọng nói tuy vẫn trong trẻo nhưng lại rất nam tính, nghe thêm vài phần hào khí nam nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!