Không ngờ Phúc Khang An lại đích thân xin đi dẹp loạn, chỉ trong vòng năm ngày đã có mặt tại Cam Túc.
Tuy Vĩnh Diễm không rành rẽ lắm về quân sự, nhưng cũng có thể nhận ra, cuộc nổi dậy của Tô Tứ Thập Tam tuy thoạt nhìn như lửa lan đồng cỏ, nhưng phần lớn là do trước đó Vương Thiện Vọng và đồng bọn nuôi ong tay áo, bỏ lỡ thời cơ.
Suy cho cùng, đám người nổi loạn chỉ là một đám ô hợp, sau khi Vương Thiện Vọng bị bắt, các quan viên lớn nhỏ ở Cam Túc đều sợ liên lụy, chỉ mong lập công chuộc tội, nên dưới sự điều phối của Hòa Thân, cuộc bạo loạn ở Cam Túc không những không lan rộng, mà nghĩa quân của Tô Tứ Thập Tam còn phải co rúm lại trong thành Bỉnh, không dám manh động nữa.
Tình hình như vậy, triều đình phái ai đi đánh cũng được, chỉ cần không phải kẻ bất tài vô dụng thì trận này cũng không khó đánh – cần gì phải mời đến Chiến thần của Đại Thanh là Phúc Khang An?
Chẳng lẽ, vẫn là vì y sao… Vĩnh Diễm thậm chí còn nghe nói, tiên phong mà Phúc Khang An đích thân đến Bộ binh điểm binh lần này, chính là Hòa Lâm, em trai ruột duy nhất của Hòa Thân.
Vĩnh Diễm lặng lẽ đưa mắt nhìn Hòa Thân –
Mấy ngày nay, y vẫn bình tĩnh như thường, xử lý công văn, giải quyết chính sự đâu ra đấy, lương thực dự trữ của Cam Túc còn bao nhiêu, ngân khố còn bao nhiêu đều cho người kiểm kê rõ ràng, lương thảo quân nhu cho quân đội cũng đã chuẩn bị đầy đủ – điều khiến Vĩnh Diễm bất ngờ hơn nữa là, đại quân của Phúc Khang An trên đường đến Cam Túc, đi qua Lan Châu mà không vào thành, chỉ phái một vị phó tướng đến bàn giao công việc với Hòa Thân, rồi hùng hổ tiến thẳng về phía tây, nhắm thẳng đến Bỉnh huyện.
Hòa Thân vẫn như không có chuyện gì xảy ra, còn nói với Vĩnh Diễm rằng hiện giờ tình hình ở Lan Châu đã tạm ổn, nên nhanh chóng đến Gia Dục Quan giải quyết công việc chính, giục Vĩnh Diễm lên đường.
Hắn thật sự không hiểu nổi y… với y…
Nhận thức này khiến tâm trạng Vĩnh Diễm mấy ngày nay luôn bất an, trong lòng nặng nề như có tảng đá đè nặng. Bỗng nhiên cảm thấy kiệu nhẹ nhàng dừng lại, Vĩnh Diễm giật mình, lập tức nghiêm mặt, hít một hơi thật sâu, cúi người bước xuống kiệu, trước mắt hiện ra một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Sáu vạn quân Thanh đóng giữ Gia Dục Quan tập trung toàn bộ ở trước doanh trại, tiếng tù và vang lên, tiếng trống trận như vạn mã lao nhanh, khiến mặt đất rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, đao thương kiếm kích xếp hàng ngay ngắn dưới bầu trời u ám, càng toát lên vẻ uy nghiêm, hùng tráng.
Tiếng trống dần dứt, người dẫn đầu vung tay áo, bước lên trước, quỳ xuống:
"Thần A Quế cung nghênh Thánh An!" Theo sau tiếng hô như sấm rền đó, hàng vạn quân sĩ phía sau đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội như sấm dậy đất trời:
"Cung nghênh Thánh An!"
Vĩnh Diễm dù có là người từng trải, nhưng cũng chưa từng chứng kiến quân dung hùng vĩ như vậy, không khỏi ngẩn người, người bên cạnh đã lớn tiếng hô: Thánh Thể An!
A Quế cùng Hải Lan Sát, Triệu Huệ… và các tướng lĩnh cấp cao khác sau khi hành lễ xong đều tiến lên chào hỏi, nhưng tất cả đều vây quanh Vĩnh Diễm.
Hải Lan Sát vốn là người thẳng tính, cười ha hả nhìn Vĩnh Diễm:
"Chuyện của Thập ngũ gia, thần đều đã nghe nói – bắt được Vương Thiện Vọng, nhân chứng vật chứng đầy đủ? Hay lắm – lão phu từ lâu đã nhìn tên mặt người dạ thú đó không vừa mắt! Mẹ kiếp, không ngờ hắn ta lại là loại gian thần như vậy!"
Vĩnh Diễm ngẩn người, vừa định nói công lao này chủ yếu là của Hòa Thân, thì Triệu Huệ đã kéo lão bằng hữu của mình lại, bất mãn nói:
"Trước mặt Thập ngũ gia, ngươi cũng không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, gia phái Khâm sai đến đây, chính là thay mặt Thiên tử tuần thú, ngươi nói chuyện với gia như vậy sao?!"
A Quế vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, không chút biểu lộ hỉ nộ ái ố, chỉ mím môi cười nhạt, chuyển ánh mắt sang Hòa Thân đang đứng lúng súng bên cạnh, như vừa mới phát hiện ra sự hiện diện của y, nhướng mày:
"Đây không phải là… Hòa đại nhân sao? Sao vậy, cũng làm quan lớn rồi, được đi theo phụ vụ Hoàng gia sao?"
Vĩnh Diễm hít một hơi thật sâu, mới hiểu ra đám lão tướng này đã có ý nhắm vào Hòa Thân từ trước, vừa định lên tiếng, thì Hòa Thân đã cúi người hành lễ với A Quế, không kiêu ngạo, không tự ti:
"Gia Mộc công khỏe chứ?"
"Gia Mộc công? Hòa đại nhân, ngài nhầm rồi." Mặt trái của Hải Lan Sát trong trận chiến bình định Hồi bộ lần này đã thêm một vết sẹo dài ba tấc, khi quay mặt sang nhìn càng thêm dữ tợn,
"Bốn năm trước, ngài còn phải chạy đôn chạy đáo phục vụ Quế quân môn, sao mấy năm không gặp đã quên ơn cũ, đối với lão thượng quan lại dám xưng hô thẳng tên thế?"
Hòa Thân hiện giờ đã là quan chính nhất phẩm, gần như ngang hàng với A Quế, gọi một tiếng Gia Mộc công đã là tôn trọng lắm rồi, bị Hải Lan Sát hét lớn như vậy, mấy vị phó tướng đứng xung quanh lập tức phun ra tiếng cười nhạo, trong doanh trại vang lên tiếng xì xào.
Hòa Thân vẫn như không có chút tức giận, ôn hòa nói:
"Quế quân môn là lão thượng quan của Hòa mỗ, đương nhiên phải lễ phép chu toàn, là Hòa mỗ quên mất – lần này đến đây, là thay mặt Hoàng thượng tuyên chỉ, an ủi đại quân vừa trở về sau chiến thắng, Hoàng thượng rất hài lòng…"
Ôi chà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!