Chương 39: (Vô Đề)

Làm cái gì thế? Hòa Thân vừa bước vào cửa đã nhíu mày,

"Sao lại trói Tô cô nương? Cởi trói cho nàng ta mau!"

Tô Khanh Liên bị trói đến hai cổ tay sưng đỏ, cũng chẳng dám đưa tay lên xoa, càng không dám nhìn vị đại nhân Khâm sai trước mặt, thân phận khác biệt một trời một vực với mình. Nàng chỉ co rúm trên giường, không dám hé răng.

Hòa Thân cho đám nha dịch lui ra, tiến đến ngồi xuống trước giường:

"Đã ba ngày rồi, ngươi vẫn không chịu nói ra chứng cứ tham ô của Vương Thiện Vọng sao?"

Tô Khanh Liên quay mặt đi: "Hòa đại nhân, ngài là người trên chín tầng trời, còn thiếp thân chỉ là hạt bụi dưới đất. Giết thiếp đối với ngài chẳng khác dẫm chết một con kiến. Thiếp cũng không dám mơ tưởng đến việc giữ được mạng sống.

Chỉ là, con người sống trên đời, nếu vong ân bội nghĩa, chẳng phải còn thua cả cầm thú hay sao? Biết cũng được, không biết cũng được, Hòa đại nhân, nếu ngài còn nhớ chút tình nghĩa ngày trước, xin hãy ban cho thiếp một cái chết nhanh gọn.Ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ là kẻ sinh ra đã ở trên chín tầng trời. Ta và ngươi giống nhau.

"Hòa Thân thở dài, khom người về phía trước,"Ta biết Vương Thiện Vọng không chỉ chuộc thân cho ngươi, mà còn cho ngươi một nơi nương thân ở Du Trung. Ngươi nhớ ơn y là phải.

Nhưng ngươi có biết vì sao ta không tiếc tự nhận trước công đường là có tư tình với ngươi, cũng không bằng lòng để Vương Thiện Vọng đưa ngươi đi?

"Dừng một lát, y đổi giọng lạnh lùng:"Hôm qua nha môn Lan Châu có công văn gửi đến, nói rằng Cao Binh không chịu nổi tra tấn, đêm đó đã sốt cao mà chết.

Huyện lệnh Trần Hi, Tham tướng Ha Đồ cùng những kẻ khác trong ngục đều đã nhận tội, khai rằng việc làm xằng làm bậy ở Du Trung là do bọn chúng tự ý làm bậy, không liên quan đến ai. Thế nhưng, đêm qua bọn chúng đều bị phát hiện treo cổ tự tử tại nhà, theo như lời khai là vì sợ tội tự sát!

Đền ơn đáp nghĩa là lẽ thường tình, nhưng đối với kẻ lòng lang dạ sói, qua cầu rút ván như vậy, có đáng không?Không thể nào!

"Tô Khanh Liên rợn tóc gáy, ngẩng đầu lên:"Thiếp thân sao có thể giống bọn Cao Binh? Bọn chúng hoành hành bá đạo, sớm muộn gì cũng phải chết!

Nghĩa phụ sẽ không đối xử với thiếp thân như vậy!Trong mắt Vương Thiện Vọng, ngươi và Cao Binh không có gì khác biệt, đều là quân cờ trong tay y mà thôi.

"Hòa Thân nhìn sâu vào mắt nàng, giọng trầm thấp như có ma lực, đưa tay vuốt ve mái tóc nàng,"Ta muốn ngươi giúp ta, không phải chỉ vì một mình ta.

Ngươi hãy nghĩ đến bách tính Cam Túc, Lan Châu, Du Trung không cần phải nói, dưới ách thống trị của y đã đến bước đường cùng, những nơi khác lại càng lầm than cơ cực.

Có lẽ ngươi chưa biết, mấy ngày trước ở huyện Bỉnh, Cam Túc, một người dân đói khổ tên là Tô Tứ Thập Tam vì không chịu nổi áp bức bóc lột đã cùng dân làng mười dặm tám hương nổi dậy. Bọn họ xông vào nha môn, giết sạch cả nhà huyện lệnh huyện Bỉnh, hơn ba mươi người, không chừa một ai.

Bọn họ vốn cũng là người lương thiện, chỉ vì bị bọn tham quan tàn ác ép buộc mới trở thành ác quỷ ăn thịt người!Đừng nói nữa!Khanh Liên òa khóc,Hòa gia, thiếp biết ngài là bậc trượng phu chí lớn, lo cho thiên hạ. Nhưng thiếp thân thì không phải, thiếp thân chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ mong sống sao cho không hổ thẹn với lòng mình.

Ngày trước không nghe lời nghĩa phụ giết các ngài là vì thế, bây giờ không chịu ném đá xuống giếng, bội nghĩa phản phúc cũng là vì thế!"

Hòa Thân sững người, bỗng nhiên cảm thấy lời nói của người con gái yếu đuối trước mặt lại có phần giống mình năm xưa. Khí phách hiên ngang, lời nói son sắt – nhưng phần tín nghĩa này còn có thể giữ được bao lâu? Y bỗng không nỡ nói với nàng về nỗi khổ của dân chúng, nỗi lo của thiên hạ nữa.

Y thở dài, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói:

"Ngươi thật là kiên quyết, ta không ép ngươi nữa, trừ phi chính ngươi muốn nói. Ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện của Vương Thiện Vọng ta tự mình đi điều tra."

Vừa đứng dậy, y bỗng nghiêm mặt:

"Chỉ là mấy ngày nay ngươi phải cẩn thận ăn uống, sinh hoạt."

Vì sao lại thế…

Cứ nhớ lấy là được. Hòa Thân cao giọng, ánh mắt thoáng vẻ u ám.

Tô Khanh Liên không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Hòa Thân là muốn nàng phòng Vương Thiện Vọng ra tay giết người diệt khẩu!

Nàng dù thế nào cũng không dám tin, hoảng sợ nhìn theo bóng lưng rời đi của Hòa Thân, nhẹ giọng gọi: Hòa gia…

Y dừng lại, quay người, vẫn như ngọc thụ đứng giữa gió, núi cao sừng sững – một người như tiên giáng trần như vậy tại sao lại nói y và nàng giống nhau?

Hòa Thân mỉm cười với nàng, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!