Chương 8: (Vô Đề)

Thì ra là thế.

Hóa ra tất cả chỉ là ta tự mình đa tình.

Là ta hiểu lầm ý, nhìn lầm người.

Ta run rẩy hai tay, thất thần bước đi.

Phía sau, Bùi Hoài có lẽ nhận ra ta không ổn, muốn đuổi theo.

"Niểu Niểu, xin lỗi, ta nhất thời nóng giận nên nói lỡ lời..."

Nhưng giây sau, đã bị Triệu Yểu gọi lại.

"Hầu gia, chàng mau xem Nam Nhi thế nào rồi.

"Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Bùi Minh Nam, cuối cùng dừng bước, bế Bùi Minh Nam lên. 17 Sau ngày hôm đó, ta không ra khỏi cửa nữa. Ta nhốt mình trong phòng. Đọc Kinh Thi hết lần này đến lần khác, và giày vò trái tim mình hết lần này đến lần khác. Cho đến khi chút tình cảm cuối cùng dành cho Bùi Hoài tan biến hết. Ta không cam tâm hỏi:"Hệ thống, đứa bé thật sự không thể mang đi được sao?"

Giọng hệ thống lạnh băng: "Xin nhắc lại: Nó là vật của thế giới này, không thể mang đi cũng không thể loại bỏ."

"Được."

Đây cũng là lý do ta chần chừ mãi không vạch mặt Bùi Hoài.

Ta rời đi.

Nhưng con ta lại phải ở lại đây.

Nó phải một mình đối mặt với tất cả những gì sắp tới.

Mà việc ta phải làm, chính là trước khi rời đi, sắp xếp ổn thỏa cuộc đời cho nó.

Ta viết một bức thư cho đích tỷ, dặn dò tỷ ấy sau khi ta rời đi, hãy đưa đứa bé vào cung nuôi dưỡng, ta không yên tâm về Bùi Hoài, ta chỉ tin tưởng đích tỷ mà thôi.

Tỷ ấy vốn thông minh, gan dạ, đứa bé đi theo tỷ ấy có thể học được rất nhiều.

Sau đó, là Bùi Hoài.

Ta đưa chiếc túi thơm màu đỏ nhặt được lúc trước, và cả chiếc túi thơm mới làm cho Chi Nhi.

Trên túi thơm của ta thêu một con uyên ương đơn độc, cùng với chữ nhỏ của ta.

Bên trong có một bức thư ta viết cho Bùi Hoài.

Rất đơn giản.

Nhưng đủ rồi.

Ta sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, dặn dò Chi Nhi: "Đợi sau khi ta chết, nhất định phải tận tay giao cho Bùi Hoài.

"Chi Nhi khóc nức nở, ôm c.h.ặ. t c.h.â. n ta, chỉ biết gật đầu. Ta nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, dịu dàng an ủi:"Nha đầu ngốc, khóc cái gì, tiểu thư nhà ngươi sắp được sống sung sướng rồi, ngươi nên vui mới phải."

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt sáng ngời.

"Tiểu thư kiếp này chịu khổ rồi, kiếp sau phải sống thật tốt nhé!"

Ta ngẩn ra.

Kiếp này ta chịu khổ sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!