Chương 4: (Vô Đề)

"Tiểu thư, chúng ta về Thẩm gia đi, chúng ta đi nói với lão phu nhân——"

"Không!

"Ta từ chối không chút do dự. Đích tỷ tuy là Hoàng hậu, nhưng tứ phía đều là địch, mẫu thân vốn đã vất vả, lúc này lại vì chuyện của ta mà phiền lòng sức khỏe của người sao có thể chịu nổi. Đây là chuyện của ta. Đây là con đường ta đã chọn. Ta phải đi tiếp thế nào, tự ta quyết định. Ta nhìn bóng lưng ba người rời đi, ánh mắt thoáng buồn bã."Ta phải suy nghĩ, ta phải suy nghĩ thật kỹ."

09

Về phủ, ta sai người đi điều tra ả Yểu Nương kia.

Ta phải làm cho rõ, rốt cuộc Bùi Hoài vì loại nữ nhân nào, mà có thể phản bội lời thề, lừa dối ta nhiều năm như vậy.

Ám vệ của Thẩm gia làm việc rất nhanh, chưa đầy ba ngày, ta đã biết hết mọi chuyện tình cảm của hai người.

Hóa ra nữ nhân này lại là biểu muội của Bùi Hoài, Triệu Yểu.

Bốn năm trước, Bùi lão phu nhân thấy ta mãi không có thai, bèn tìm Yểu Nương từ quê nhà tới, nhân lúc ta vào cung thăm tỷ tỷ, lại bỏ thuốc Bùi Hoài, hai người liền có quan hệ vợ chồng.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, hắn vốn định rút kiếm g.i.ế. c Yểu Nương, cũng là Bùi lão phu nhân khóc lóc cầu xin, lấy cái c.h.ế. t ra ép, mới khiến hắn buông kiếm.

Bùi lão phu nhân vốn định cho nàng ta một danh phận, nhưng Bùi Hoài không đồng ý, Bùi lão phu nhân không dám ép hắn nữa, chỉ đành sắp xếp cho Yểu Nương ở Hương Sơn.

Bùi Hoài không lắc đầu nữa.

Sau này Yểu Nương có thai, Bùi Hoài đối xử với nàng ta lạnh nhạt, nhưng lại đến thăm đứa bé.

Một lần, hai lần, ba lần... Cho đến tận bây giờ.

Chi Nhi ở bên cạnh nói: "Tiểu thư, Lang quân cũng là bị người ta hãm hại..."

Lời này ngay cả chính nàng ấy nói ra cũng thấy vô cùng chột dạ.

"Hắn chinh chiến sa trường, ngay cả độc dược cũng có ba phần kháng tính, sao có thể trúng loại thuốc mạnh như vậy, huống hồ lần đầu là ngoài ý muốn, vậy ba năm sau đó, cũng đều là như vậy sao?"

Ta khẽ cười hai tiếng, đem tờ giấy bỏ vào lò lửa, chỉ trong nháy mắt, giấy trắng nhuốm lửa, chỉ còn lại một đống tro tàn.

"Chẳng qua là hắn cũng muốn mà thôi."

Có lẽ là muốn có con.

Có lẽ là nữ nhân kia thực sự xinh đẹp vô song.

Hắn thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

10

Khi Bùi Hoài về phủ, trời đã tối.

Mấy ngày nay hắn đều như vậy, đại khái là nữ nhân kia quấn lấy không muốn thả hắn đi.

Nếu không, mùi hương của nữ nhân trên người hắn cũng sẽ không càng ngày càng nồng.

Hắn trước tiên gọi Chi Nhi đến hỏi han hôm nay ta ăn uống thế nào, Chi Nhi tuổi còn nhỏ, không giấu được chuyện, thái độ vô cùng lạnh nhạt, hắn nhíu mày không vui, nhưng không nói gì, bảo nàng ấy lui ra.

Ta nhìn, lại chỉ thấy chua xót.

Ngươi xem hắn kìa, hạ nhân mạo phạm như vậy, hắn đều nhịn xuống cơn giận, chỉ vì nàng ấy là nha hoàn hồi môn của ta nên không muốn làm ta mất mặt.

Đêm khuya, hắn cẩn thận thoa hương cao cho ta, giọng nói dịu dàng: "Niểu Niểu, dạo gần đây nàng có vẻ không vui, ngày mai phu quân đưa nàng đến Hương Sơn giải khuây nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!