Chợt nghe thấy tiếng thím Chu mở cửa bước vào, Văn Đình Lệ như chiếc lò xo bật dậy khỏi giường.
"Lục tiên sinh đi rồi?"
Ừ.
Văn Đình Lệ bước đến giúp thím Chu cất đèn lồng, ngập ngừng hỏi:
"Lúc đi, Lục tiên sinh có nói gì không?"
Thím Chu cười:
"Dù có gì cần nói, Lục tiên sinh cũng đâu nói với tôi, đúng không?"
Văn Đình Lệ im lặng, quay trở lại phòng, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phòng khách. Cô vội vã chạy ra ngoài.
Thím Chu đã nhấc máy:
"Lục phủ? Tìm cô Văn nhà chúng tôi? Được, được, tôi gọi cô ấy nghe ngay."
Tim Văn Đình Lệ khẽ xao động, cô nhanh chóng cầm lấy ống nghe, nhưng lại nghe thấy giọng của Khuông Chí Lâm vang lên.
Cô Văn, chào cô.
Văn Đình Lệ không nhịn được bật cười. Sao cô lại nghĩ là Lục Thế Trừng gọi, rõ ràng anh vừa mới rời đi mà.
Chào ông Khuông, cô đáp thân thiện,
"có chuyện gì mà ông gọi cho tôi thế?"
"Xin mạo muội hỏi, cậu Lục còn ở chỗ cô Văn không?"
Anh ấy đi rồi! Văn Đình Lệ vội đáp, rồi nhấn mạnh:
"Anh ấy đưa tôi về nhà rồi rời đi ngay."
Tôi cũng đoán vậy. Khuông Chí Lâm nhanh chóng trả lời, giọng đầy tin cậy, rồi cười áy náy:
"Chỉ là bên này có việc gấp cần báo cáo cho cậu Lục, nên đành phải gọi hỏi khắp nơi. Hy vọng không làm phiền cô Văn."
Văn Đình Lệ hơi ngại, khẽ nói: Không sao đâu.
Khuông Chí Lâm chuyển giọng:
"Thật ra, là cụ ông đang tìm cậu Lục."
Nghe vậy, tim Văn Đình Lệ bỗng chệch nhịp.
Khuông Chí Lâm cười khổ: "Tình hình đã đến nước này, có một số chuyện thật không tiện giấu cô Văn nữa. Tôi biết cô có chút hiểu lầm về những gì xảy ra mấy ngày trước, nhưng tối nay chắc cô cũng thấy rồi, cụ ông nhà chúng tôi… rất mạnh mẽ và cố chấp.
Nếu cụ biết cậu Lục đã làm nhiều điều vì cô Văn, chắc chắn cụ sẽ có thành kiến. Cụ ông muốn điều tra hay đối phó ai thì có vô số cách.
Vì vậy, ngay khi cụ ông trở về Thượng Hải, cậu Lục đã cố gắng tránh gặp cô, bởi anh ấy không muốn cô phải chịu phiền phức, nhất là khi chưa xác định được rõ lòng cô.
"Khi nói những lời này, Khuông Chí Lâm không thể thấy nụ cười trên mặt Văn Đình Lệ. Ông chỉ có thể đoán từ sự đáp lại của cô. Sau một hồi im lặng, ông chợt nghe cô khẽ đáp:"Ừm.Một tiếngừm
"chắc chắn, không chút do dự hay ngượng ngùng. Khuông Chí Lâm hiểu ra ngay, cô Văn là người rất thấu suốt. Ông khẽ thở phào, nhẹ nhõm nói:"May mà tối nay, cậu Lục không còn lo lắng chuyện đó nữa. Cô Văn không biết đâu, cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều cho buổi tối nay.
"Nụ cười của Văn Đình Lệ càng tươi hơn, nhưng cô vẫn chỉ đáp:"Ừm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!