Văn Đình Lệ trở về phòng đặt đồ đạc xuống, bước ra ngoài liền thấy Lục Thế Trừng vẫn đứng yên lặng bên cửa.
Cô mỉm cười, vội kéo anh đến bên bàn, tiện tay mở chai thuốc mà Khuông Chí Lâm đưa cho:
"Để em xem vết bỏng trên tay anh."
[Không phải đã bôi thuốc trên xe rồi sao?]
Dù nói vậy, Lục Thế Trừng vẫn lập tức xắn cao tay áo để cô xem.
Văn Đình Lệ vừa nhìn đã thấy đau lòng, cẩn thận bôi thuốc cho anh:
"Nghe nói vết bỏng không giống những vết thương khác, sức nóng sẽ ngấm dần vào lớp sâu của da. Nếu tối nay không bôi thuốc nhiều lần, sáng mai có thể sẽ nổi phồng rộp."
Thím Chu bưng trà ra, thấy cảnh tượng này, ánh mắt liền trở nên đầy ẩn ý. Bà khẽ cười, hỏi:
"Cậu Lục làm sao thế này?"
"Anh ấy bị bỏng nước trà."
"Trời ơi, bị bỏng chỉ bôi thuốc Tây thôi thì không ăn thua! Phải rửa bằng nước lạnh mới được. Cô đừng làm gì nữa, để tôi ra giếng sau nhà lấy chút nước mát."
Văn Đình Lệ không dám tiếp tục bôi thuốc, nhưng Lục Thế Trừng lại thấy không cần phiền phức như vậy, liền đứng lên định ngăn thím Chu.
Văn Đình Lệ giữ anh lại:
"Thím Chu nói đúng đấy, nước giếng mát hơn nước máy, đắp lên sẽ mau lành hơn."
Thím Chu nhanh nhẹn xách thùng sắt đi ra ngoài như một cơn gió.
Chỉ trong chốc lát, phòng khách lại chỉ còn hai người là Văn Đình Lệ và Lục Thế Trừng.
Văn Đình Lệ nhìn anh, cảm giác lạ lẫm bủa vây. Dù anh từng đến đây trước đó, nhưng lần ấy anh bị ngất xỉu, phải cùng Lệ Thành Anh khiêng vào. Còn tối nay, anh tỉnh táo ngồi đối diện cô ngay trong phòng khách nhà cô.
Sự hiện diện của anh khiến cô có chút lúng túng, ít nói hơn thường ngày.
Lục Thế Trừng thấy cô im lặng hồi lâu, liền tò mò nhìn cô một lúc, rồi tiện tay cầm ly trà gần đó lên uống. Sau đó, anh quay đầu, bắt đầu quan sát căn phòng.
Anh chăm chú nhìn từng góc, như muốn ghi nhớ toàn bộ không gian nơi đây.
Văn Đình Lệ theo ánh mắt anh mà đảo mắt khắp nơi. Phòng khách chỉ treo một bóng đèn nhỏ 50W để tiết kiệm điện, không rực rỡ như ở Lục phủ, nơi đâu cũng sáng bừng bởi những chiếc đèn chùm pha lê lớn.
Ở đây, không có những bình hoa hồng, bách hợp hay tulip sang trọng, thậm chí đến vài chiếc lọ hoa đẹp mắt cũng không có.
Dù vậy, Lục Thế Trừng vẫn yêu thích mọi thứ nơi này. Trên bàn trà có một lọ hoa đơn sơ, rõ ràng được cô tận dụng từ chai sữa của Tiểu Đào. Đơn giản nhưng độc đáo, lại rất thực dụng.
Mỗi góc nhỏ trong nhà đều được cô bài trí một cách tinh tế. Bộ sofa phủ lớp vải xanh lục nhạt mới may, rèm cửa cùng tông, kết hợp với những món nội thất màu sắc nhã nhặn, tạo nên không khí tươi mát, đáng yêu.
Báo chí được xếp ngay ngắn trên kệ sách bên bàn trà, đồ chơi của Tiểu Đào cũng có giá riêng để đựng. Đồ đạc trong nhà nhiều, nhưng không hề bừa bộn.
Nơi đây, từng góc nhỏ đều ấm áp và gần gũi, khác hẳn sự lạnh lẽo, vô hồn của Lục phủ.
Anh ngắm nhìn mãi, khiến Văn Đình Lệ bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.
"Em đi lấy gì đó cho anh ăn."
Cô lẻn vào bếp, lát sau bưng ra một đĩa bánh ngọt. Lần này, Lục Thế Trừng không tiếp tục quan sát phòng khách nữa, nhưng lại cầm lấy chén trà trong tay, chăm chú ngắm nghía.
Văn Đình Lệ bật cười, người này tối nay sao lại như Tiểu Đào, tò mò với mọi thứ của cô. Cô bước tới, giới thiệu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!