Đêm hôm đó, Văn Đình Lệ bị đánh thức bởi một âm thanh không rõ từ phòng bên cạnh. Cô giật mình bật dậy, vội vàng bật chiếc đèn nhỏ đầu giường.
Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng.
Thực ra, cô chỉ vừa chợp mắt lúc bốn giờ. Trước đó, cô luôn ở bên hỗ trợ Louis chữa trị cho Lục Thế Trừng. Louis đã làm sạch và băng bó vết thương trong đêm, nhưng vì Lục Thế Trừng bị thương quá nặng, ngay cả Louis cũng không chắc liệu anh có qua khỏi hay không.
Louis bảo rằng nếu trước bình minh thân nhiệt của Lục Thế Trừng vẫn không hạ, họ sẽ phải mạo hiểm chuyển anh đến bệnh viện lớn, dù biết việc di chuyển có thể làm tình trạng tệ hơn.
Nhưng làm vậy sẽ khiến Lục Tam Gia và Bạch Long Bang nhận được tin tức. Trong khi đó, Khuông Chí Lâm chưa kịp trở về, mà Lục công quán lại có nội gián. Lục Thế Trừng thì vẫn hôn mê, không thể trực tiếp chỉ huy.
Lần này, nếu không cẩn thận, Lục Thế Trừng sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Văn Đình Lệ lòng đầy lo âu. Cuối cùng, Louis nhìn thấy cô quá mệt mỏi liền bảo sẽ tự mình chăm sóc bệnh nhân, yêu cầu cô về phòng nghỉ ngơi.
Dù đã nằm xuống, Văn Đình Lệ vẫn không ngủ yên, lo lắng bệnh tình của Lục Thế Trừng sẽ trở nặng. Vì vậy, chỉ cần nghe thấy động tĩnh, cô lập tức tỉnh giấc.
Khoác vội áo ngoài, cô chạy sang phòng bên.
Vừa vào đến nơi, cô thấy Louis đứng bất động cạnh giường. Trên giường, Lục Thế Trừng đang thì thào gọi gì đó.
Văn Đình Lệ bật cười khổ.
Hôm qua, khi nghe Lục Thế Trừng cất tiếng gọi lần đầu, biểu cảm của cô chắc cũng không khác Louis bây giờ là mấy.
"Thật bất ngờ, đúng không?"
Cô nhẹ giọng nói với Louis.
"Tối qua tôi cũng nghe thấy. Lục tiên sinh gọi"mẹ.
Louis đứng ngẩn ngơ một lúc, cố gắng phân tích:
"Dây thanh quản của Lục tiên sinh không bị tổn thương. Có lẽ chứng câm của anh ấy liên quan đến chấn thương tâm lý thời niên thiếu. Lần này bị thương nặng, nói như cách người Trung Quốc các cô: đi một vòng trước cửa quỷ môn, có lẽ giúp anh ấy phá vỡ được một số rào cản tâm lý."
Văn Đình Lệ chạm nhẹ lên trán Lục Thế Trừng với tâm trạng phức tạp.
Động tác ấy nhắc nhở Louis, ông lấy nhiệt kế từ trong áo bệnh nhân ra xem dưới ánh đèn rồi thở phào nhẹ nhõm: Nhiệt độ đã giảm.
Văn Đình Lệ vội hỏi:
"Vậy có phải tình trạng của Lục tiên sinh đã ổn định hơn?"
"Ít nhất đó là dấu hiệu tốt. Quả là tuổi trẻ có nền tảng sức khỏe. Hãy quan sát thêm trong ngày, nếu không có chuyển biến xấu thì không cần mạo hiểm đưa anh ấy đến bệnh viện."
Văn Đình Lệ vui mừng ôm ngực:
"Sắp sáng rồi. Bệnh nhân cần dinh dưỡng, bác sĩ cũng cần bổ sung sức lực. Để tôi đi mua chút đồ ăn sáng."
Louis ngăn cô lại:
"E rằng sẽ phải phiền tiểu thư ra ngoài một chuyến."
Ông chỉ về phía Lục Thế Trừng vẫn còn đang mê man.
"Lục tiên sinh ra mồ hôi rất nhiều, cứ để thế này không tốt cho vết thương. Cô làm ơn ra ngoài mua một bộ quần áo sạch để thay. Tiện thể, mua thêm vài đồ dùng cá nhân cho Lục tiên sinh. Đây là danh sách thuốc cần thiết. Xung quanh phòng khám của tôi có không ít tay chân của Lục Tam Gia.
Cô cầm đơn này đến hiệu thuốc Ngũ Châu mà lấy thuốc.
"Văn Đình Lệ gật đầu:"Nếu ngài cần gì nữa, cứ nhờ thím Chu giúp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!