Đêm đó, sau khi Đào Đào và thím Chu đã ngủ, Văn Đình Lệ theo thói quen tới tìm y tá trưởng Lưu để luyện bắn súng. Cô luyện suốt một tiếng, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, về phòng liền ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, Khâu Đại Bằng như thường lệ đến tổng hội Bạch Long Bang để họp. Vừa bước vào, anh đã thấy lão bang chủ Tào Chấn Nguyên đang đọc báo.
Tào Chấn Nguyên cầm hai viên bi bạc nặng trịch xoay trong tay, nhưng miệng lại mím chặt.
Đó là dấu hiệu ông đang không vui.
Khâu Đại Bằng tươi cười đặt hộp đồ ăn lên bàn: "Tôi vừa mua bánh Định Thắng từ Đại Nguyên Lâu, mời ngài nếm thử."
"Định Thắng?" Tào Chấn Nguyên hừ lạnh. "Ta thấy lần này là Định Bại thì có!"
Ông liếc mắt ra hiệu Khâu Đại Bằng tự nhìn tờ báo. Sáng nay, mấy tờ báo lớn đồng loạt đăng tin về sự kiện đêm chung kết của Hân Hân, vé khó kiếm như vàng. Ngược lại, bên Dật Phi Lâm lại khá vắng vẻ.
"Ta thật coi thường Đổng Thấm Phương!" Tào Chấn Nguyên cười nhạt. "Cùng là cuộc thi sắc đẹp, vậy mà cô ta biến ra đủ chiêu trò. Cao Đình Tân có tu luyện thêm trăm năm nữa cũng không phải đối thủ của cô ta!"
Khâu Đại Bằng chớp mắt, biết rõ tại sao lão bang chủ lại bận tâm tới cuộc thi này.
Trước đây, Cao Đình Tân muốn gây dựng sự nghiệp nên đã tìm cách thuyết phục cha mình giao hai mảnh đất. Một mảnh ở Hồng Khẩu dự định làm khu vui chơi, mảnh còn lại ở đường Hà Phi dùng để xây trung tâm thương mại. Ban đầu, đây đều là những thương vụ chắc chắn. Nhưng công tử họ Cao lại thích phô trương, việc gì cũng muốn làm hoàn hảo nhất. Chỉ nửa năm sau khi khởi công, dự án đã cạn vốn.
Sợ cha biết chuyện, Cao Đình Tân đành âm thầm xoay sở khắp nơi, nhưng vẫn thiếu một khoản lớn. Nghe tin này, Tào Chấn Nguyên chủ động đưa tiền và buộc Cao Đình Tân ký hợp đồng góp vốn. Cao Đình Tân chịu thiệt nhưng không dám hé môi, còn bị cha đánh cho một trận.
Bên ngoài, mọi người nghĩ Dật Phi Lâm thuộc về nhà họ Cao, nhưng thực tế, Bạch Long Bang là cổ đông lớn nhất. Khi Dật Phi Lâm sinh lời, Bạch Long Bang sẽ hưởng một nửa lợi nhuận.
Sau lần bị thiệt đó, Cao Đình Tân rút ra bài học, không còn dám tự phụ. Khi chuẩn bị dự án khu vui chơi Hồng Khẩu, anh ta tích cực tìm cổ đông, lôi kéo nhà họ Mạnh, nhà họ Bạch và nhà họ Vương. Gần đây, anh ta thậm chí còn bàn bạc hợp tác với nhà họ Lục.
Kêu gọi khắp nơi, nhưng lại cố ý bỏ qua Bạch Long Bang.
Làm sao Tào Chấn Nguyên chịu ngồi yên nhìn mình bị gạt ra? Ông chỉ hận dự án khu vui chơi có thời gian thi công dài, cần vốn lớn. Muốn đoạt được từ tay Cao Đình Tân, phải chuẩn bị khoản tiền khổng lồ, mà hiện tại Bạch Long Bang không dư dả để rót thêm.
May thay, lúc này, Tam gia nhà họ Lục từ Bắc Bình chủ động ngỏ ý hợp tác…
Khâu Đại Bằng cười: "Tôi xin mạn phép nói, sự việc đến nước này, công lao của tiểu thư Đổng Thấm Phương chỉ chiếm ba phần, còn nguyên nhân lớn nhất chính là cô ta."
Anh ta chỉ vào bức ảnh chụp Văn Đình Lệ trên báo.
Tào Chấn Nguyên không bình luận, chỉ cầm tẩu thuốc gõ nhẹ xuống bàn. Khâu Đại Bằng nhanh nhẹn nhét thuốc lá vào, tiếp tục nói:
"Nghe tôi nói, khi hai bên tổ chức vòng sơ khảo, Hân Hân ban đầu gần như không có khán giả. Rõ ràng ban đầu Cao công tử làm truyền thông tốt hơn Đổng Thấm Phương. Ai ngờ Hân Hân lại xuất hiện Văn Đình Lệ với tài diễn hài kịch."
"Ngẫm mà xem, trò đua sắc trong thi hoa hậu ai mà chưa thấy chán? Nhưng một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn lại đóng vai xấu xí, ai chẳng tò mò. Đổng Thấm Phương chỉ lợi dụng tâm lý này để đẩy mạnh quảng bá. Hơn nữa, tôi nghe nói đạo diễn Hoàng Viễn Sơn của Hoàng Kim Ảnh Nghiệp đã mời Văn Đình Lệ đóng phim. Để tạo tiếng vang cho tác phẩm, cô ta dùng đủ mối quan hệ trong giới điện ảnh để hỗ trợ tuyên truyền. Mọi thứ cộng lại mới tạo nên cục diện hôm nay.
Nhưng nguyên nhân chính vẫn là do cô gái này."
Tào Chấn Nguyên phả một làn khói thuốc vào bức ảnh Văn Đình Lệ, chậm rãi nói: "Không bàn ai là căn nguyên, ngươi nói xem làm thế nào để phá cục diện? Xem tình hình này, Hân Hân còn náo nhiệt vài tháng nữa, mà bên ta càng ế ẩm. Ngươi cũng biết rõ tình hình tài chính của Dật Phi Lâm, không thể cứ liên tục đổ tiền vào."
Khâu Đại Bằng đầy tự tin đáp: "Hôm nay tôi đến đây chính là để giúp bang chủ giải tỏa lo âu. Ngài nói xem, bên cô Chu Tử Hà thế nào rồi?"
Tào Chấn Nguyên chậm rãi lắc đầu. Đêm hôm đó, Chu Tử Hà báo cáo rằng Lục Thế Trừng sẽ dùng bữa tại nhà Hiệu trưởng Tào. Ông nghĩ rằng việc này đã chắc chắn như đinh đóng cột. Dẫu Lục Thế Trừng có thâm sâu đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một chàng trai trẻ, còn Chu Tử Hà thì nhan sắc, tài năng đều hiếm có. Thêm vào đó, cô còn có mối quan hệ với hiệu trưởng Tào.
Cô không nhất thiết phải nhanh chóng chiếm được cảm tình của Lục Thế Trừng, nhưng thuyết phục anh tới Dật Phi Lâm xem thi đấu thì không thành vấn đề. Ai ngờ kết quả lại ngoài dự tính.
"Thật khó hiểu…" Khâu Đại Bằng nửa tin nửa ngờ, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ: "Gần đây Lăng Vân nhiều lần thấy Lục Thế Trừng ở cùng Văn Đình Lệ. Cô gái này rất có cách đối phó với đàn ông. Đến Lăng Vân vẫn còn nhung nhớ cô ta. Trước đây còn có Kiều Hạnh Sơ, nếu giờ cô ta lại bám lấy Lục Thế Trừng thì việc cô Chu không chen chân vào được cũng chẳng lạ."
Tào Chấn Nguyên híp mắt, trầm ngâm: "Chu Tử Hà chỉ nói không thuận lợi, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhắc tới Văn Đình Lệ. Nghe ngươi nói, ta phải xem lại xem Chu Tử Hà có nói thật với ta không."
"Cô ta dám không nghe lời sao? Không sao, cứ phái A Lỗ âm thầm điều tra tình hình bên Hân Hân. Nếu Văn Đình Lệ đúng là bám lấy Lục Thế Trừng, chắc chắn cô ta sẽ mời anh tới xem thi đấu. Đổng Thấm Phương vì muốn kéo thêm đối tác sẽ không bỏ qua cơ hội tung tin. Một khi xác định được Lục Thế Trừng sẽ tới Hân Hân xem chung kết, mọi chuyện sẽ dễ xử lý."
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười đầy ngụ ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!