Ánh mắt của Lục Thế Trừng thẳng thắn và chân thành, dường như muốn xuyên qua lớp vỏ ngoài của cô, chạm tới tận sâu trong lòng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô lâu như vậy, khiến Văn Đình Lệ bất giác cảm thấy bối rối. Cô từ lâu đã biết rằng ánh mắt con người có thể ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Khi mang vẻ hung dữ, nó có thể làm người ta tức thì thấy mình thấp bé. Khi tỏ ra lạnh nhạt, nó có thể khiến người khác cảm giác giá lạnh thấu xương.
Ánh mắt của Lục Thế Trừng lúc này làm người ta khó lòng chống đỡ, không hẳn là hung dữ, nhưng lại khiến gương mặt cô nóng bừng lên. Gần đây, cô như miếng cao dán chó, cứ bám theo anh. Một hai lần tình cờ gặp có thể xem là trùng hợp, nhưng liên tiếp nhiều lần thì biết giải thích thế nào?
Tối nay cô lại càng quá đáng, ngang nhiên phá hỏng cơ hội để Chu Tử Hà được ở riêng với anh.
Dù Lục Thế Trừng có lịch sự đến đâu, thấy cảnh này cũng khó tránh khỏi nghi ngờ.
Anh sẽ hỏi gì đây? Nói bóng gió hay trực tiếp thẳng thắn?
Cô nghĩ vậy, gần như phải dồn hết sức mới có thể chống lại ánh mắt anh.
Có lẽ vì sắc mặt cô ngày càng đỏ, áp lực từ anh bất ngờ biến mất. Văn Đình Lệ lén ngước mắt, thấy Lục Thế Trừng đã quay mặt sang bụi hoa đỗ quyên bên cạnh. Khi anh quay lại, thái độ của anh đã trở về vẻ lịch thiệp và đúng mực như thường ngày.
Anh gật đầu, tự mình băng qua đường tìm xe.
Xem ra anh định rời đi.
Văn Đình Lệ vội vàng nói với theo:
"Tạm biệt Lục tiên sinh."
Anh vừa đi khỏi, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mà người đàn ông này là Lục Thế Trừng. Cốt cách cao quý của anh khiến anh không làm khó cô. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô đã bị đẩy vào thế khó xử.
Cô thở nhẹ một hơi, tiếp tục bước đi trên con đường nhỏ.
Đột nhiên, phía sau vang lên âm thanh bốp bốp bốp kỳ lạ.
Quay đầu nhìn, cô chỉ thấy một bóng đen mờ mịt. Một cảm giác bất an bỗng chốc trào dâng. Khi nãy có Lục Thế Trừng ở đây cô không cảm thấy gì, nhưng giờ xung quanh yên lặng đến đáng sợ.
Cô lập tức tăng tốc, âm thanh kia cũng lớn dần theo. Bốp -bốp -bốp cứ vang lên sau lưng cô, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Văn Đình Lệ nghĩ đến những thủ đoạn của Bạch Long Bang, trong lòng hoảng loạn, liền cúi đầu chạy thật nhanh. Thế nhưng, âm thanh kia vẫn như hình với bóng, áp sát phía sau.
Ngay lúc cô sợ hãi tột cùng, phía trước đột nhiên xuất hiện bóng dáng một chiếc xe quen thuộc. Chiếc xe màu đen chậm rãi tiến tới bên cô.
Lục Thế Trừng lái xe quay lại tìm cô.
Lục tiên sinh! Văn Đình Lệ mừng rỡ như gặp được người thân, chạy vội tới bên cửa sổ xe.
Có lẽ trông cô giống như vừa gặp quỷ, Lục Thế Trừng không nhịn được thò đầu ra nhìn về phía sau cô.
Văn Đình Lệ lấy hết can đảm quay lại nhìn.
Một ánh nhìn thôi khiến cô ngây người.
Không xa phía sau, một con mèo đen to lớn đang ngồi xổm, miệng ngậm nửa chiếc giày rách. Hóa ra âm thanh quái lạ khi nãy là do con mèo kéo lê chiếc giày tạo ra.
Con mèo đen dường như không hài lòng vì Văn Đình Lệ bỗng nhiên dừng lại. Đôi mắt mèo tròn xoe, ánh lên vẻ lạnh lẽo, chăm chú nhìn cô.
Lần này, Văn Đình Lệ càng không bước nổi.
Cô vốn dĩ đã sợ mèo, huống chi con mèo trước mắt có dáng vóc to lớn khác thường. Trông nó chẳng giống mèo hoang, mà giống mèo nhà ai đó nuôi gần đây.
Lục Thế Trừng đẩy cửa xe, bước xuống, đi thẳng tới trước mặt con mèo. Anh cúi người, nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất. Con mèo đen lập tức đưa móng vuốt ra cào anh. Nhưng Lục Thế Trừng nhanh chóng giữ con mèo cách xa mình một khoảng, mặc cho nó loạn đả cũng không thể chạm vào người anh.
Con mèo tức giận, há miệng meo meo kêu loạn cả lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!