Văn Đình Lệ bị đánh thức bởi một giọng nói trầm thấp. Đó là giọng của một người ngoại quốc, nghe khá quen tai. Cô cố gắng xoay đầu theo hướng phát ra âm thanh, nhưng toàn thân không còn chút sức lực.
Chợt, cô nhớ ra đó là giọng của bác sĩ Louis, người cô từng gặp ở nhà họ Lục.
"Chân phải chỉ bị trầy xước nhẹ, nhưng vấn đề chính là hạ đường huyết và sốt cao… Theo tôi, căn bệnh của cô Văn là do làm việc quá sức. Cô ấy thiếu ngủ trầm trọng, dinh dưỡng không đầy đủ, tinh thần lại quá căng thẳng. Cơn cảm lạnh này giống như giọt nước tràn ly.
May mắn là cô ấy còn trẻ và khỏe, nếu là người thể trạng yếu thì e rằng đã trở nặng. Trước tiên, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Khi tỉnh dậy, nên cho cô ấy ăn chút cháo loãng.
Tôi sẽ kê thêm vài viên vitamin.
"Văn Đình Lệ không dám cử động, cô nhận ra mình vẫn còn ở nhà Khuông Chí Lâm. Coi như xong! Cô thầm nghĩ, không rõ liệu có thành công ngăn được Lục Thế Trừng đến gặp hiệu trưởng Tào hay không. Nghe bác sĩ Louis nói:"Lục tiên sinh, vừa nãy vội quá nên tôi để quên vài thứ, tôi cần quay lại phòng khám. Melissa, cô ở lại chăm sóc bệnh nhân."
Văn Đình Lệ nín thở, thì ra người kia chính là Lục Thế Trừng!
Có vẻ như lời cô nói đã phát huy tác dụng. Anh vì tò mò những gì Khâu Lăng Vân tiết lộ nên quyết định ở lại. Việc giả vờ ngất xỉu là hạ sách, nhưng vì muốn diễn thật, cô đã cố tình không ăn sáng trước khi ra ngoài. Cô thực sự đã bệnh, vì lúc này cả người cô đau nhức khắp nơi.
Nếu không phải vì vậy, có lẽ cô đã không qua mặt được Lục Thế Trừng.
Cô cười khổ, cố gắng mở mắt, nhưng thái dương đau nhói, cảm giác chóng mặt như bị nghiền ép thật khó chịu. Cô cố chịu đựng, cuối cùng hé được một khe mắt để nhìn quanh.
Đó là một căn phòng rộng rãi, có cả phòng khách bên ngoài phòng ngủ. Ánh sáng trong phòng rực rỡ, nhưng không rõ đang là buổi sáng hay chiều.
Nhớ lại cơn mưa sáng nay, cô đưa tay sờ người, giật mình khi phát hiện mình đã được thay một bộ quần áo khô sạch từ lúc nào.
Mồ hôi lạnh toát ra.
Lúc đó, một giọng phụ nữ vang lên từ bên ngoài, đầy ngạc nhiên:
"Ngài nói cô Văn tỉnh rồi sao?"
Ngay sau đó, một cô y tá ló đầu vào:
"Ồ, cô ấy tỉnh thật rồi."
Thấy Văn Đình Lệ lộ vẻ hoảng hốt, y tá mỉm cười, bước vào giải thích:
"Cô đừng lo, là tôi giúp cô thay quần áo. Lục tiên sinh thật thính tai, tôi còn tưởng cô chưa tỉnh."
Văn Đình Lệ nhìn ra ngoài, nhẹ giọng hỏi Melissa:
"Cảm ơn cô. Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Mười một giờ rưỡi. Y tá vừa nói vừa cầm nhiệt kế đến đo.
Cái gì? Mình mới chỉ ngất có ba tiếng?!
Lúc này, Lục Thế Trừng chắc chắn đã biết cô tỉnh lại. Anh sẽ nhanh chóng đến hỏi xem Khâu Lăng Vân đã nói gì, sau đó vẫn có thể đến nhà hiệu trưởng Tào dùng bữa trưa. Nhưng ngày mai đã là vòng sơ khảo của Dật Phi Lâm. Nếu hôm nay Chu Tử Hà gặp được Lục Thế Trừng, chắc chắn sẽ có hành động.
Không nghĩ ngợi thêm, cô lập tức gạt chăn, xuống giường. Ai ngờ, đầu óc cô quay cuồng, suýt ngã.
Đừng cử động! Y tá vội đặt nhiệt kế xuống, đỡ lấy cô.
"Cô vẫn đang sốt, lại vừa bị hạ đường huyết, không thể xuống giường lúc này."
Văn Đình Lệ yếu ớt đưa tay ôm trán, nói:
"Tôi có việc rất gấp cần nói với Lục tiên sinh. Còn nữa, sáng nay mưa to, tôi đi lâu vậy không về, gia đình sẽ lo lắng. Tôi cần gọi điện báo bình an."
"Ít nhất hãy ăn chút gì để lót dạ, như vậy chúng tôi mới có thể cho cô uống liều thuốc hạ sốt thứ hai." Y tá bưng từ ngoài vào một khay thức ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!