Văn Đình Lệ sững sờ nhìn dòng chữ trước mặt. Vì quá bất ngờ, cô im lặng đến tận mười giây. Nhưng rất nhanh sau đó, cô nở nụ cười và gật đầu:
"Để tôi suy nghĩ chút. Hay là tôi mời ngài đến Quảng Nhã Cư? Rượu của quán này đều là tự chế, món cá thanh ngâm rượu trắng tươi ngon lắm, thêm nữa, món mì lươn và rau rừng chiên ở đó cũng ngon hơn hẳn các nơi khác."
Lục Thế Trừng ra hiệu cho cô dẫn đường.
Văn Đình Lệ càng thêm phấn khởi, chỉ tay về phía đối diện:
"Quán đó nằm sau hẻm Đường Gia, hơi khó tìm, chúng ta sang đường trước đã."
Nói rồi, cô định đi trước dẫn đường nhưng Lục Thế Trừng lại ngăn cô lại.
[Xin hãy giúp tôi gọi cho ông Khuông.] Anh đưa cuốn sổ nhỏ cho cô.
À, đúng rồi. Văn Đình Lệ quay lại trạm điện thoại lúc nãy. Đi được vài bước, cô bỗng ngoái đầu lại, mỉm cười nhìn Lục Thế Trừng:
"Ngài sợ ông Khuông lo lắng sao? Ngài đúng là người chu đáo với những người xung quanh."
Lục Thế Trừng lặng lẽ nhìn hàng cây ngô đồng ven đường. Anh đã quen với kiểu nói chuyện tìm cớ của Văn Đình Lệ.
Cuộc gọi được kết nối.
"Ông Khuông, tôi là Văn Đình Lệ. Ông Lục nhờ tôi nhắn với ông… Hả? Sao tôi lại đi cùng ông ấy? Cái này… lúc khác tôi sẽ giải thích rõ. Chúng tôi đang ở gần hẻm Cam Gia, đúng vậy, ông không cần vội tìm ông ấy…"
Gọi xong cho Khuông Chí Lâm, Văn Đình Lệ lại gọi thêm một cuộc cho thím Chu.
Sau đó, cả hai người cùng rời khỏi hẻm nhà Cam Gia, đi song song với nhau.
"Ăn tối xong, tôi mời ngài ăn chút đồ ngọt nhé? Gần đây có quán bánh chè trứng chim rất ngon."
Văn Đình Lệ đang hào hứng nói, bỗng nhiên Lục Thế Trừng kéo cô lại. Thì ra, vì mải tiếp đãi Lục Thế Trừng, cô không để ý dưới chân có một tảng đá lớn. Nếu không có anh kéo kịp, có lẽ cô đã bị trẹo chân rồi.
Lục Thế Trừng nghiêm nghị rút tay lại, cho vào túi quần.
Văn Đình Lệ ngượng ngùng cười:
"Ngài thật cẩn thận. Con đường này lồi lõm đủ kiểu… Tôi sẽ không dám dẫn ngài qua đường nữa. Ngài tự đi nhé, Lục công tử?"
Lục Thế Trừng im lặng.
Anh câm, chứ đâu có mù.
"Tôi chỉ sợ mình tiếp đón không chu đáo thôi mà." Cô nhanh chân băng qua đường, rồi đứng trên bậc thềm, cười mỉm chờ anh.
Đợi Lục Thế Trừng sang tới nơi, Văn Đình Lệ hai tay đưa cuốn sổ nhỏ cho anh:
"Lúc ăn, nếu ngài thấy món nào chưa ngon, cứ viết ý kiến vào đây. Tôi đảm bảo bữa ăn này sẽ khiến ngài hài lòng."
Lục Thế Trừng nhận sổ, Văn Đình Lệ khẽ mỉm cười.
Lúc này, một chiếc ô tô chạy ngang qua đường. Trong xe có Mạnh Kỳ Quang và Tiểu Cao.
Nhớ lại chuyện đêm qua, Tiểu Cao vẫn chưa hiểu nổi:
"Ông Mạnh, chúng ta vẫn đang giữ hai chuyến hàng của Tào ban chủ. Đáng lẽ đêm qua ngài đã có thể giúp cô Văn thoát khỏi rắc rối ngay tại chỗ. Tại sao ngài lại giả vờ bất lực trước mặt cô Bảo Tâm? Ngài định chờ gì sao?"
Chờ? Mạnh Kỳ Quang lơ đễnh lật tờ báo,
"Quan hệ giữa người với người chẳng qua là trao đổi lợi ích. Tôi cho đối phương những gì mình có, đổi lại thứ tôi muốn từ họ. Nếu tôi không có thứ cô ấy cần, dù có giúp cô ấy cả trăm lần, cô ấy cũng chỉ đáp lại bằng một câu cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!