Chương 22: (Vô Đề)

Đi sâu xuống dưới là tầng hầm, bố cục và cách bài trí giống hệt tầng trên nhưng lại tĩnh mịch hơn rất nhiều.

Ở lối đi có một căn phòng mở cửa sẵn, Lục Thế Trừng không bước vào mà chỉ đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên người Văn Đình Lệ.

Văn Đình Lệ bước đến gần, đồng thời liếc nhìn căn phòng bên trái, hóa ra là một phòng bi-a.

"Lục tiên sinh tìm tôi có việc gì chăng?"

Lục Thế Trừng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng Văn Đình Lệ lại lần nữa cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Cô chỉ định mượn cớ bắt chuyện, chứ chẳng dám chọc giận Lục Thế Trừng thật sự.

Cô vội vã làm ra vẻ bừng tỉnh:

"Lục tiên sinh muốn hỏi chuyện bộ váy Tây phải không? Hôm trước tôi định trả lại, nhưng ngài không nhận. Hôm gặp Khuông tiên sinh, tôi cũng đã hỏi ý ông ấy, kết quả là ông ấy cũng chẳng nói gì chắc chắn. Bộ váy đắt đỏ như vậy, tôi không đành lòng để nó phủ bụi.

Tình cờ hôm ấy, nữ minh tinh Đoạn Diệu Khanh của Hoàng Kim Ảnh Nghiệp bị cảm nên không thể tham gia buổi đấu giá. Chị Hoàng đưa vé của cô ấy cho tôi. Nghĩ rằng đây là sự kiện từ thiện, chi bằng nhân dịp này quyên góp vài bộ váy ấy.

Nhưng dù sao đó cũng là tiền của ngài, tôi không thể mặt dày dùng tiền của ngài để giành danh tiếng. Vì thế tôi đã nhờ nhân viên ghi danh viết tên ngài. Tôi chỉ muốn tốt thôi, ngài không giận vì chuyện đó chứ?

"Cô nói rất mực hợp tình hợp lý. Lục Thế Trừng bỗng nở nụ cười, nhưng là nụ cười mang chút giận dữ. Văn Đình Lệ chỉ còn thiếu nước viết hai chữ"vô lý" lên trán anh.

Anh cố nén cơn tức, đảo mắt nhìn quanh.

Đáng trách là anh, để giữ thể diện cho cô ta, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào. Giờ muốn nói lý cũng chẳng tiện.

Trong phòng bi

-a không có giấy bút, anh liếc Văn Đình Lệ rồi tự tay lấy bút máy và một tờ ngân phiếu từ túi áo vest ra. Văn Đình Lệ nhận ra ý định của anh, vội vàng giữ lấy tờ ngân phiếu:

"Ngài lại định viết gì lên đây sao? Ngài không có danh thiếp à? Viết lên đó chẳng phải tiện hơn sao?"

Lục Thế Trừng chẳng nói chẳng rằng, rút tờ ngân phiếu khỏi tay cô. Văn Đình Lệ cắn môi, khẽ nói:

"Ngân phiếu là để tiêu, không phải để viết. Đây, ngài cầm lấy. Nếu muốn dạy bảo tôi điều gì, ngài có thể viết lên đây."

Cô lấy ra một quyển sổ nhỏ từ túi xách, hai tay đưa cho Lục Thế Trừng.

Lục Thế Trừng im lặng một lúc rồi giật lấy quyển sổ. Mở ra, bên trong toàn là bài tập tiếng Anh viết tay. Anh nhẫn nại lật thêm vài trang.

Có thể viết ở đây.

Văn Đình Lệ ghé qua lật giúp anh đến trang trống, sau đó lùi lại. Quyển sổ này là từ sổ sách thừa ở cửa hàng, cô cố ý cắt nhỏ để tiện mang theo học từ vựng khi ngồi xe điện.

Lục Thế Trừng nhanh chóng viết vài dòng nguệch ngoạc rồi trả sổ lại:

**[Nhờ phúc của cô Văn Đình Lệ, giờ cả Thượng Hải đều biết tôi có sở thích sưu tầm váy phụ nữ.

Hy vọng lần sau cô Văn có làm gì cũng báo trước với tôi một tiếng.]**

Văn Đình Lệ cúi đầu, áy náy, lí nhí đáp:

"Tôi đã muốn báo trước với ngài rồi, nhưng tôi không có số điện thoại của ngài, cũng không thể liên lạc với Khuông tiên sinh. Tối nay gặp ngài ở cửa, tôi định bàn bạc, nhưng lại đông người vây quanh ngài, tôi chẳng thể nào mở lời được."

Lục Thế Trừng lại rút sổ về, viết thêm:

[Sẽ không có lần sau. Cô Văn, lần trước vì chuyện riêng của tôi mà khiến cô bị thương, tôi chân thành xin lỗi. Nếu còn gì bất mãn, cứ nêu rõ như khi cô đối chất với phó hiệu trưởng Michelle.

Nhưng mong rằng cô Văn đừng bao giờ lấy danh nghĩa nhà họ Lục để làm gì nữa.]

Viết xong, anh trả sổ lại, không nhìn cô thêm, rồi vượt qua người cô mà đi về phía cầu thang. Rõ ràng những gì cần nói anh đã nói xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!