Khi đến Lục Công Quán, người ra đón vẫn là vị quản sự trung niên lần trước.
"Là sinh viên đến nhận giải thưởng đúng không? Mời theo tôi."
Dưới ánh chiều tà, Lục Công Quán mang một vẻ trang nghiêm, tĩnh lặng. Đi dọc theo lối đi, phong cảnh hai bên như phủ lên lớp màn lụa vàng nhạt. Khi đi ngang bãi cỏ xanh mướt lần trước, Văn Đình Lệ vô thức dừng chân.
Đàn bồ câu trắng vẫn thảnh thơi dạo bước, nhưng Lục Thế Trừng không còn ở đó như lần trước để cho chim ăn.
Quản sự dẫn cô đến phòng khách nhỏ.
Sau khi mời ngồi, ông nói:
"Lục Tiểu tiên sinh sẽ đến ngay."
Dâng trà xong, căn phòng chỉ còn lại mình Văn Đình Lệ.
Ban đầu, cô giữ vẻ nghiêm túc, ngồi ngay ngắn. Nhưng khi người hầu của Lục gia đi xa, cô nhanh chóng đảo mắt quan sát. Bức tường xám ngọc trai, bộ bàn ghế gỗ anh đào tinh xảo, bình hoa pha lê trước cửa sổ cắm đầy lan ngọc trai và hoa tulip.
Đây có vẻ là nơi sinh hoạt thường ngày của Lục gia. Trên bàn có đĩa hoa quả, chai nước và chén trà. Ngoài ra, trên bàn trà còn đặt một chồng báo.
Tờ báo có ngày hôm nay, trang nhất là tin tức về vụ ám sát Viện trưởng Đặng. Nếu vụ việc do Lục gia dàn xếp, Lục Thế Trừng hẳn sẽ chú ý đến tin tức này. Tuy nhiên, tờ báo được xếp ngay ngắn, không có dấu hiệu từng bị lật qua.
Cô lại đưa mắt nhìn về chiếc bàn nhỏ ở góc phòng.
Lần trước, Lục Thế Trừng ngồi đó viết thư giới thiệu cho Hoàng Viễn Sơn. Lúc này, trên bàn chỉ có hai cuốn sách ngoại văn, không có tài liệu quan trọng.
Điều này cũng dễ hiểu, chẳng ai để vật quan trọng ở nơi tiếp khách. Lệ Thành Anh từng dặn cô rằng manh mối thường xuất hiện ở những nơi không ngờ tới. Đang định giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ để tìm cơ hội rời đi, cô chợt nghe tiếng bước chân từ hành lang.
Lần này có hai người.
Tim Văn Đình Lệ thắt lại. Cô nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc kháng viêm đã chuẩn bị sẵn, đặt vào lòng bàn tay.
Khi Lục Thế Trừng và quản gia bước vào, Văn Đình Lệ tay trái cầm thuốc, tay phải nâng chén trà, cố ý tạo dáng vẻ đang lưỡng lự.
Quản sự vừa đi vừa thì thầm báo cáo điều gì đó.
Lục Thế Trừng lơ đễnh lắng nghe. Khi vào phòng, anh dừng lại, lịch sự gật đầu chào Văn Đình Lệ. Từ ánh mắt anh, khó mà đoán được anh có nhớ cô hay không.
Văn Đình Lệ làm ra vẻ bối rối, đặt chén trà và thuốc xuống, mỉm cười đứng dậy:
"Chào Lục Tiểu tiên sinh."
Lục Thế Trừng thoáng kinh ngạc khi thấy viên thuốc trong tay cô. Quản sự cũng có chút ngờ vực:
"Cô Văn, chuyện này là sao?"
Cô ngượng ngùng đáp:
"Bác sĩ dặn tôi phải uống thuốc kháng viêm đúng giờ lúc 6 giờ 30. Tôi không biết lễ trao thưởng sẽ kéo dài bao lâu nên định uống trước. Nhưng lại lo nước trà có thể làm giảm hiệu quả của thuốc."
"Thì ra là vậy. Tôi sẽ lập tức mang nước lọc cho cô."
Cảm ơn ông.
Trong lúc đó, Văn Đình Lệ lén nhìn Lục Thế Trừng. Có lẽ hình ảnh viên thuốc đã khơi lại ký ức nào đó, anh đang trầm ngâm quan sát cô.
Văn Đình Lệ thản nhiên đối diện ánh mắt của Lục Thế Trừng, khẽ ngước nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cụp hàng mi dài, cười ngượng ngùng:
"Lục Tiểu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!