Chương 14: (Vô Đề)

Vừa đến Bệnh viện Từ Tâm, Hoàng Viễn Sơn bất chấp sự ngăn cản của Văn Đình Lệ, mang theo một đống quà bổ dưỡng vào thăm ông Văn Đức Sinh.

Hoàng Viễn Sơn vừa rời đi, ông Văn lập tức cảnh giác hỏi con gái:

"Người đó làm nghề gì? Nhìn không giống học sinh, cũng chẳng giống giáo viên, lại còn đeo cặp kính đen quái dị, sao trông cũng không giống người tử tế. Con quen biết cô ta thế nào?"

Văn Đình Lệ tránh nhắc đến chuyện Hoàng Viễn Sơn mời cô đóng phim, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Chị ấy là giáo viên thỉnh giảng của câu lạc bộ kịch trường chúng con. Hôm nay tiện đường qua đây, nghe nói cha đang nằm viện nên ghé thăm. Người ta có lòng tốt, cha đừng nghĩ xấu cho chị ấy."

Ông Văn vẫn tỏ vẻ nghi ngại:

"Bây giờ xã hội ngoài kia rối ren lắm. Cha thì bệnh, con còn nhỏ, đừng để bị kẻ xấu lợi dụng."

"Cha yên tâm, con tự biết giữ mình." Văn Đình Lệ vừa nói vừa mở sách ra học bài.

Ông Văn cố ngồi dậy định dặn dò thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của con gái, ông khựng lại. Đôi mắt ấy vẫn trong sáng như trước, nhưng từ khi nào đã thêm phần cứng cỏi.

Cái nhìn này chỉ thường thấy ở những người từng trải qua phong ba bão táp. Con gái ông từ khi nào đã có ánh mắt như vậy?

Ông ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, thím Chu dẫn bé Tiểu Đào từ phòng rửa tay công cộng trở về. Văn Đình Lệ lấy từ cặp sách ra thanh sô

-cô

-la mà Yến Trân Trân tặng cô, trao cho em gái:

"Đào Đào của chị dạo này rất ngoan, chị đã định thưởng em từ lâu. Đây là sô -cô -la mà cha của bạn chị mang từ Bỉ về, em nếm thử xem có ngon không."

Cô dịu dàng bóc lớp giấy bạc, rồi quay sang thím Chu bàn chuyện chuyển nhà vào cuối tuần.

Căn nhà mà bà Kiều cho họ thuê rất cũ kỹ. Tường loang lổ rêu xanh, ống dẫn nước hoen gỉ. Các tầng khác đều đông đúc, chỉ riêng tầng trệt là của gia đình Văn.

Điểm duy nhất thuận lợi là căn nhà này gần trường Vụ Thực, đi bộ chỉ mất bảy, tám phút. Rõ ràng bà Kiều cố tình sắp xếp để dễ bề giám sát Văn Đình Lệ.

Ngày chuyển nhà, thím Chu ôm mấy túi đồ lớn, thở hổn hển ngồi phịch xuống giường:

"Tiểu thư, chỗ này liệu có quá—"

Tiền thuê rẻ mà, Văn Đình Lệ vừa sắp xếp quần áo vào tủ vừa nói.

"Giờ nhà mình không còn mở tiệm may, chẳng cần thuê chỗ rộng nữa. Thím Chu, thím và Tiểu Đào ở phòng lớn này. Con sẽ ở phòng nhỏ bên cạnh. Phòng đối diện chờ cha xuất viện sẽ để cha ở. Thím xem, chợ gần ngay đây, rất tiện."

Thái độ lạc quan của Văn Đình Lệ khiến thím Chu cũng vui vẻ dọn dẹp.

Trước đây, thím Chu còn lo sau khi chuyển nhà sẽ mất việc, nhưng tối qua, Văn Đình Lệ đã trả trước lương tháng cho thím, còn nói:

"Thím Chu cứ an tâm chăm sóc Đào Đào. Sau này, con còn miếng cơm nào, thím sẽ có phần ấy."

Thím Chu ôm mấy đồng bạc, lòng ngổn ngang.

Bà là người phụ nữ không nơi nương tựa, từng có chồng nhưng không con. Sau khi chồng mất vì bệnh, gia đình chồng đuổi bà đi với lý do xui xẻo. Bà theo người quen lên Thượng Hải tìm việc, xin được chân làm công ở một nhà máy dệt Nhật Bản.

Cuộc sống cực nhọc, cơm nước đạm bạc.

Một lần bị viêm phổi, bà xin tiền chữa bệnh thì bị đuổi với lý do nghi ngờ mắc lao.

Hôm đó, bà sốt cao, ngất dưới cơn mưa lớn. Mẹ của Văn Đình Lệ tình cờ đi qua, đưa bà vào bệnh viện, còn mang cơm đến mỗi ngày. Khỏi bệnh, bà ở lại nhà họ Văn làm việc, tận tụy đến giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!