Lời vừa dứt, các nữ sinh xung quanh đều quay lại nhìn Văn Đình Lệ.
Cô Hoàng! Văn Đình Lệ bước tới chào Hoàng Viễn Sơn.
"Cô không học ở Tú Đức nữa sao? Khi nào thì chuyển qua Vụ Thực vậy?"
Hôm nay. Văn Đình Lệ khẽ cười, không muốn nói nhiều về chủ đề này.
Hoàng Viễn Sơn nói:
"Tôi đến để bàn công việc với trưởng bộ môn nghệ thuật của trường các cô. Không ngờ bà ấy không có ở đây, đành phải quay ra. Cô ăn sáng chưa? Hay là để tôi mời cô—"
Văn Đình Lệ chỉ về phía cổng trường, ái ngại đáp:
"Lần sau nhé? Tôi sắp trễ rồi."
"Vậy tôi không làm phiền cô nữa, cứ đi báo danh đi. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp." Hoàng Viễn Sơn lên xe, nhấn ga rời đi.
Văn Đình Lệ quay lại tiến vào cổng trường thì bị một bảo vệ chặn lại:
"Cô bé, cô không phải học sinh trường này, đúng không?"
Văn Đình Lệ lấy từ trong túi sách ra tờ
"Giấy tiếp nhận học sinh chuyển trường" đưa cho bảo vệ xem. Sau khi kiểm tra, ông mới để cô vào.
Mấy nữ sinh đứng gần nghe nói cô là học sinh chuyển trường liền nhiệt tình chỉ đường:
"Hiện tại hiệu trưởng Tào đang họp ở Bắc Bình. Cô có thể đến gặp bà Michelle, phó hiệu trưởng phụ trách giáo vụ. Bà ấy làm việc tại tầng một của tòa nhà Tư Viễn. Thấy tòa nhà nhỏ màu trắng kia không? Chính là chỗ đó."
Không ngờ các bạn học lại nhiệt tình như vậy, Văn Đình Lệ cảm thấy vui mừng, liền cúi đầu cảm ơn rồi theo chỉ dẫn đi đến văn phòng của phó hiệu trưởng Michelle.
Đứng trước cửa, cô nhìn vào và thấy một phụ nữ người nước ngoài đang ngồi làm việc sau bàn, mặc chiếc sườn xám bằng lụa tím nhạt.
"Ơ, hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi," cô thầm nghĩ.
"Chào cô phó hiệu trưởng, em là học sinh chuyển từ Tú Đức đến."
Michelle ngẩng đầu lên. Bà khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc ngắn kiểu học sinh, đôi mắt xanh sắc sảo, mũi khoằm, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đồi mồi. Khuôn mặt gầy gò, vuông vức.
Văn Đình Lệ chợt nhớ ra.
Cô đã gặp bà Michelle tại bữa tiệc ở nhà họ Kiều. Lúc đó, bà ta nói chuyện rất thân thiết với bà Kiều trong khu vườn, có vẻ mối quan hệ khá tốt.
Michelle cũng đang quan sát cô, ánh mắt từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu. Bà lạnh nhạt nói: Vào đi.
Giọng nói bằng tiếng Trung rất trôi chảy, nếu chỉ nghe qua, hẳn ai cũng nghĩ đó là người bản xứ.
Văn Đình Lệ bước tới, đặt giấy tiếp nhận và học bạ lên bàn, cúi chào lễ phép:
"Em là Văn Đình Lệ, đây là học bạ của em." Cô nở nụ cười ngọt ngào.
Bảng điểm đâu? Michelle cầm tách cà phê bên cạnh, nhấp một ngụm hờ hững.
À, đây ạ. Văn Đình Lệ vội lấy bảng điểm học kỳ trước của mình ra.
Michelle xem bảng điểm một lúc lâu rồi chậm rãi đặt tách cà phê xuống: "Bình thường thôi. Trường Vụ Thực luôn lấy việc đào tạo nhân tài xuất sắc làm trọng. Ngoài việc nghiêm khắc về học tập, chúng tôi còn đánh giá đạo đức định kỳ.
Bất kỳ học sinh nào vi phạm quy tắc đều sẽ bị nhắc nhở hoặc đuổi học ngay lập tức. Cô có thể học ở đây, nhưng phải tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!