Chiều hôm đó, sau khi xong việc, cô lại ngồi cạnh điện thoại như thường lệ, hai tay ôm đầu, ngón tay luồn qua mái tóc.
Cô đã quyết định: nếu tối nay vẫn không có tin, cô sẽ hành động ngay.
Đúng lúc đó, điện thoại reo vang.
Là Lưu Á Kiều gọi. Người chị vốn điềm tĩnh này, nay giọng nói lại nghẹn ngào:
"Họ đã trở về… Em yên tâm, mọi người đều ổn."
Văn Đình Lệ bật khỏi sofa, nhảy cẫng lên:
Còn anh ấy?
Lưu Á Kiều hiểu ngay anh ấy là ai:
"Chúng tôi cũng đang tìm anh Lục. Anh ấy giúp chúng tôi rất nhiều, thật không biết làm sao cảm ơn. Nhưng nghe bác sĩ Louis nói, anh Lục vừa về là đến thẳng Lục gia trang."
Văn Đình Lệ vội cầm túi xách chạy ra ngoài.
Khi cô lái xe đến Lục gia trang, Lục Thế Trừng không có ở đó. Trùng hợp, Khuông Chí Lâm cũng vừa đến, thấy cô liền ngạc nhiên:
"Lục công tử vừa về đã đi tìm cô. Hai người không gặp nhau à?"
Văn Đình Lệ quay xe về nhà, nhưng vừa bước vào cửa, cô đã bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Chu thím:
"Lục tiên sinh thấy cô không ở nhà, lại lái xe đi tìm rồi."
Văn Đình Lệ cười khổ, vội nhảy lên xe.
Chu thím lắc đầu, nửa khóc nửa cười:
"Hai người đúng là lẫn quẫn. Cô cứ ở nhà chờ, Lục tiên sinh sẽ tìm đến thôi."
Nhưng Văn Đình Lệ đáp:
"Cháu định đến nhà máy. Nếu Lục tiên sinh gọi, thím cứ nói cháu đang đợi anh ấy ở đó."
Tại văn phòng của Lục Thế Trừng, cô ngồi chờ khoảng nửa tiếng thì nghe tiếng bước chân gấp gáp trên cầu thang.
Cửa vừa mở, cô đã lao vào vòng tay anh, nhưng lại nghe anh rên khẽ:
Á!
Anh bị thương rồi?
Lục Thế Trừng tháo áo khoác, ném lên sofa, rồi kéo tay áo lên để cô xem.
Trên cánh tay phải của anh là một vết trầy lớn. Văn Đình Lệ đau lòng hít sâu:
"Em biết mà! Nhất định còn vết thương khác, mau để em xem."
Lục Thế Trừng im lặng, mặc cô tùy ý kiểm tra.
Cô kéo anh ngồi xuống sofa, rồi tìm bông băng và thuốc để bôi. Anh giơ tay ngoan ngoãn để cô xử lý.
Cô lấy khăn nhúng nước, đắp lên trán anh để giảm nhiệt. Dù biết mình không sốt, anh vẫn để cô tự ý làm, khiến trán ướt đẫm nước.
Khi cô bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo của anh để kiểm tra lưng và ngực xem có vết thương nào nghiêm trọng hơn không, anh không nhịn được, cười và giữ tay cô lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!