Chiều hôm ấy, Văn Đình Lệ từ trường học ra ngoài, vội vàng gọi một chiếc xe kéo ngay trước cổng để nhanh chóng trở về nhà. Cô đang học tại trường nữ sinh Tú Đức, gần đây vừa có bạn trai mới. Bạn trai cô tên là Kiều Hạnh Sơ, cháu đích tôn của gia đình Kiều Bồi Anh – một gia tộc nổi danh trong ngành dệt ở Ninh Ba.
Tối nay, nhà họ Kiều chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng ở Thượng Hải. Vì là bạn gái của Kiều Hạnh Sơ, cô cũng được mời tham dự. Văn Đình Lệ muốn để lại ấn tượng tốt cho gia đình Kiều, nên đã xin nghỉ học với lý do giả bệnh, để có thêm thời gian chuẩn bị và trang điểm.
Việc "giả bệnh" có lẽ khó khăn với người khác, nhưng với Văn Đình Lệ lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Từ nhỏ, cô đã có tài năng đặc biệt mà người khác không có: muốn khóc thì chỉ cần chớp mắt một cái, lập tức nước mắt long lanh chảy thành dòng, khiến ai nhìn cũng phải mủi lòng. Cô chỉ cần chà xát mặt mạnh một chút, làn da trắng trẻo lập tức ửng đỏ, kết hợp với đôi mắt sưng vì khóc, trông y như người vừa mắc bệnh nặng. Không lần nào cô giả bệnh mà không thành công.
Về đến nhà, Văn Đình Lệ chưa kịp thay quần áo, đã tự mình nháy mắt qua gương một cách tự mãn.
"Đúng là một kẻ lừa đảo! Cô không chỉ lừa tiền, mà còn lừa luôn cả trái tim ta!"
Đó là lời thoại trong vở kịch nổi tiếng Loan Phượng Hòa Minh mà cô vừa xem gần đây. Dù không chú tâm lắm vào việc học, nhưng cô lại nhớ lời thoại cực kỳ nhanh.
Sau màn độc diễn ngắn trước gương, cô vui vẻ đặt bộ sườn xám xuống, rồi chọn lấy một chiếc váy liền bằng lụa Pháp màu trắng ngà.
Kiều Hạnh Sơ hẹn sẽ đến đón cô lúc 5 giờ. Cô vẫn còn một tiếng để chuẩn bị.
Đó là một ngày tháng Sáu, thời tiết đẹp lạ thường. Buổi trưa, đám phụ nữ trong hẻm tụ tập quanh vòi nước công cộng vừa giặt quần áo vừa cười nói vui vẻ.
Nghe tiếng ồn ào ấy, lòng Văn Đình Lệ cũng tràn đầy niềm vui. Cô thích nhất đầu hè, không chỉ vì thời tiết dễ chịu, mà còn vì mọi thứ dường như sáng sủa và tươi tắn hơn. Nhìn qua cửa sổ, bầu trời xanh biếc điểm xuyết những đám mây trắng mỏng manh, đẹp đến nỗi khó tin. Cả những bộ váy áo rực rỡ bày ra trước mắt cô cũng chỉ mùa hè mới có.
Đang hào hứng thay đồ trước gương, cô bỗng nghe thấy tiếng động khác lạ bên dưới. Cả con hẻm trở nên im ắng, như thể mọi người vừa chứng kiến chuyện gì đó thú vị. Sau đó, có ai đó hắng giọng rồi nói lớn:
"Đến tìm Đình Lệ phải không? Nó có ở nhà đấy!"
Văn Đình Lệ lén nhìn xuống dưới thì thấy bà vú Chu đang gõ cửa bên ngoài: "Tiểu thư, có khách đến tìm cô!"
Tiếng Tiểu Đào hét lên từ xa: "Chị ơi…"
Văn Đình Lệ mở cửa, ôm chầm lấy em gái nhưng không để bà vú vào nhà, rồi nhanh tay đóng cửa lại.
Tiểu Đào vừa ngủ trưa dậy, thấy chị thì vui mừng khôn xiết, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt má chị, miệng líu lo không ngừng. Văn Đình Lệ hôn lên má em mấy cái, đặt em xuống sàn, tìm một thanh sô
-cô
-la cho em, sau đó lại quay về gương tiếp tục chuẩn bị.
Tiểu Đào đứng bên, ngẩng mặt nhìn chị với vẻ tò mò.
Bận bịu sửa soạn, Văn Đình Lệ thoáng thấy bóng em gái trong gương, không nhịn được mà bật cười: "Em cũng muốn góp ý cho chị phải không? Nào, em nói đi, chị mặc bộ này đẹp hơn hay bộ kia đẹp hơn?"
Bên dưới, Văn Đức Sinh đang niềm nở tiếp đón Kiều Hạnh Sơ. Ngoài anh, còn có vài bạn học ăn mặc chỉnh tề, lấy cớ mời Văn Đình Lệ tham gia buổi sinh hoạt đoàn thể.
Văn Đức Sinh rất hài lòng.
Cậu thanh niên họ Kiều đã sắp xếp chu đáo thế này, ít nhất cũng cho thấy cậu ta rất biết giữ gìn danh tiếng cho con gái ông.
Nói đến Kiều Hạnh Sơ, đây là lần thứ hai anh ghé thăm nhà họ Văn. Ngay sau lần gặp đầu tiên, Văn Đức Sinh đã điều tra rõ ngọn ngành gia đình họ Kiều. Với hoàn cảnh gia đình lẫn tướng mạo của chàng trai này, ông chẳng thể thốt lên một lời chê bai.
Dẫu vậy, dù thân mật đến đâu, ông cũng tuyệt đối không cho phép Kiều Hạnh Sơ bước chân lên lầu. Danh tiếng của con gái là quan trọng nhất, ông không muốn hàng xóm đàm tiếu điều gì không hay.
Lần này cũng như lần trước, ông mở rộng cửa đón khách, dùng trà bánh giữ chân đám thanh niên dưới lầu, mắt luôn chú ý Kiều Hạnh Sơ, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa để chứng tỏ với hàng xóm: "Nhìn đi, con gái tôi Văn Đức Sinh rất mực đoan chính."
May mắn thay, Kiều Hạnh Sơ là người hiểu lễ nghi. Anh không viện cớ lên lầu tìm Văn Đình Lệ, thậm chí không nhìn lên lầu dù chỉ một lần.
Văn Đức Sinh thầm hài lòng, trên gương mặt gầy gò lại thêm vài nét tươi vui. Trong đời ông, hai việc khiến ông tự hào nhất: một là lấy được người vợ hiền, hai là sinh được hai cô con gái như hoa như ngọc.
Năm ngoái, vợ ông qua đời vì bệnh, ông cũng lâm trọng bệnh suýt mất mạng. Chỉ vì nghĩ đến hai đứa con còn nhỏ, ông mới cố gắng gượng dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!