Khoảng sáu, bảy giờ sáng, Văn Đình Lệ mơ màng nghe tiếng bác sĩ chính đến giao ca với một bác sĩ khác. Cô lơ mơ trả lời vài câu rồi trở mình ngủ tiếp.
Lần mở mắt tiếp theo, mặt trời đã lên cao.
Văn Đình Lệ vươn vai trong chăn, nhớ lại chuyện tối qua, liền vội vàng xuống giường, chạy vào phòng tắm. Nhìn vào gương, cô nhận thấy vết mẩn đỏ trên cổ đã giảm đi quá nửa, có lẽ nhờ tối qua được chữa trị kịp thời.
Thở phào nhẹ nhõm, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói khẽ. Hóa ra là tùy tùng nhà họ Lục.
Cô mở cửa ra.
"Làm cô Văn thức giấc rồi sao?"
Cô mỉm cười: "Không, tôi tự tỉnh thôi. Hai anh thức cả đêm ở đây à?"
"Lục tiên sinh lo sợ có chuyện bất trắc, bảo chúng tôi túc trực suốt đêm ngoài cửa. À, đây là quần áo thay đổi cho cô Văn. Hôm qua muộn quá, tiên sinh không muốn làm phiền thím Chu và Tiểu Đào nên đợi đến sáng mới sai người đến lấy."
Cô nhận lấy gói quần áo, nhưng không nói gì ngay. Tùy tùng thấy vậy, cười nói:
"Cô Văn đừng ngại. Lục tiên sinh trước giờ luôn chu đáo, huống chi cô đã giúp cậu ấy rất nhiều. Nay cô lâm bệnh, tiên sinh tất nhiên phải chăm lo tận tình."
Nụ cười trên mặt cô hơi cứng lại. Cô không thích cách nói này. Mọi sự quan tâm của Lục Thế Trừng không phải chỉ vì "ơn cứu mạng" cô đã giúp anh.
Cô quan sát kỹ hai người tùy tùng, nhận ra đã từng thấy họ ở biệt thự nhà họ Lục. Nhưng xét việc họ không được cắt cử đến bảo vệ quanh nhà cô, chắc chắn họ không phải tâm phúc của Lục Thế Trừng.
Dù vậy, cô vẫn cảm kích nói: "Tôi không thiếu gì cả, hai anh cứ đi nghỉ đi."
"Ông Khuông đã cử người đến thay chúng tôi. Chăm sóc cô là lệnh của tiên sinh, không thể chậm trễ."
Văn Đình Lệ làm như vô tình hỏi: " Lục tiên sinh nhà các anh luôn tốt với mọi người như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Một người nhiệt tình kể: "Lần trước anh bạn họ Cao đây bị viêm ruột cấp tính, Lục tiên sinh đích thân thu xếp phòng bệnh riêng. Sau đó, biết mẹ anh ấy lo lắng, Lục tiên sinh còn cho người đưa bà từ Vô Tích đến Thượng Hải, chu đáo lo từ chỗ ở đến ăn uống. Đừng nhìn cậu ấy trẻ tuổi mà xem nhẹ, trong nhà họ Lục, ai cũng tâm phục khẩu phục."
Văn Đình Lệ nhìn người tùy tùng vạm vỡ họ Cao mà không biết nên cười hay mếu.
Quay về phòng, cô thay quần áo và lặng lẽ suy nghĩ.
Từ lần đầu tiếp xúc, cô đã nhận ra Lục Thế Trừng là người lịch thiệp, chu toàn. Một người đàn ông trưởng thành không thể đối xử tốt với mọi người bên ngoài mà lạnh nhạt với người thân thiết.
Nhưng cô vẫn có chút thất vọng. Rõ ràng, sự chu đáo của anh không chỉ dành riêng cho cô.
Cô lấy từ dưới gối ra mảnh giấy anh để lại tối qua. Giấy đã hơi nhăn, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng, gọn gàng và súc tích như cách anh luôn bày tỏ.
Lẽ ra cô phải thấy ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Đến giờ, anh vẫn chưa từng trực tiếp bày tỏ tình cảm với cô. Ý nghĩ đó khiến cô nhớ lại lời của người tùy tùng: "Lục tiên sinh đối xử với ai cũng vậy…"
Có phải cô đã hiểu lầm?
Có lẽ việc anh mua đồ ăn vặt cô thích chỉ là để trả ơn. Việc anh kiên nhẫn dạy Tiểu Đào nhận mặt chữ chẳng qua vì lòng biết ơn khoảng thời gian cô chăm sóc anh không màng mệt mỏi.
Những suy nghĩ này lần lượt len lỏi vào đầu cô.
Cô không chắc Lục Thế Trừng có nhận ra sự mập mờ giữa hai người. Nếu anh nhận ra, liệu anh có cho rằng đó chỉ là ảo giác vì họ đã ở gần nhau quá lâu?
Thực tế, mối quan hệ giữa họ luôn nằm trong trạng thái kỳ lạ. Anh quan tâm đến cô, hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, nhưng mỗi khi cô muốn tiến thêm một bước, anh lại giữ khoảng cách bằng thái độ tỉnh táo, kiềm chế.
Cô cảm thấy mình có sức hút với anh, nhưng vì môi trường phức tạp của nhà họ Lục, anh không dám dễ dàng trao đi lòng tin. Vì vậy, cô đã chủ động tiến lên một bước, nhưng đêm đó, ở quán Đào Đào Cư, cô chờ đến tận mười giờ mà vẫn không thấy anh xuất hiện.
Anh đã thất hẹn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!