Tối đó, ở dinh thự của Hoắc Trường Uyên.
"Tiểu Bạch, anh về rồi đây!"
- Hoắc Trường Uyên vừa về đến nhà đã cảm thấy vô cùng thoải mái, định tạo bất ngờ cho Lâm Uyển Bạch nên đã không thông báo trước với cô.
Nhưng Lâm Uyển Bạch không những không bị bất ngờ mà còn chu đáo chuẩn bị sẵn hoa hồng, nến, rượu vang đỏ và một vài món ăn kiểu Pháp sẵn sàng trên bàn ăn như thể chỉ đợi mỗi Hoắc Trường Uyên trở về.
Vừa nhìn thấy hắn, cô đã đứng lên cười ngọt ngào: "Cuối cùng anh cũng về rồi à? Mau vào đây ngồi đi, mọi thứ sẵn sàng rồi."
Hoắc Trường Uyên có hơi tụt hứng: "Khoan đã, làm sao em biết hôm nay anh trở về?"
"Trợ lí Giang có nói cho em nghe rồi.
Anh ấy còn nói anh chịu vất vả rất nhiều, nên mong em hãy chăm sóc cho anh tốt một chút.
Trời ạ, em còn tưởng mình đang là tiểu tam xen vào cuộc tình của hai người đó."
Hoắc Trường Uyên không biết nên vui hay buồn, cởi vest ra và ngồi xuống đối diện Lâm Uyển Bạch: "Sao em có thể nói như vậy được? Nếu anh và cậu ta thật sự tạo nên một chuyện tình thì bụng của em không to lên được đâu.
Nếu em nghi ngờ về giới tính của anh, thì sau khi sinh xong…"
"Thôi khỏi!"
- Lâm Uyển Bạch thừa sức biết được ý đồ của đối phương, đã trực tiếp từ chối.
"À mà... chuyện ở công ty đã thật sự ổn hết rồi chứ?"
"Ổn cả rồi.
Bây giờ anh đang trong quá trình thu mua lại cổ phần sụt giá của Hà thị.
Để rồi xem ai mới là người phải ra đường ở."
Lâm Uyển Bạch hơi chau mày: "Cũng đâu cần làm đến mức đó chứ, ở nhà họ Hà đâu chỉ có mỗi ông ta, anh làm như vậy sẽ liên lụy đến những người khác nữa."
Hoắc Trường Uyên cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi mới nói tiếp: "Những người khác? Không có ai cả đâu, vợ ông ta mất rồi, chỉ còn một cô con gái hình như tên là... Hà Nhi."
Lâm Uyển Bạch tròn mắt: "Hà Linh Nhi? Có phải là cái cô cao tầm 1m7, hơi gầy, tóc dài và thẳng tắp không?"
"Đúng vậy.
Sao em biết?"
Lâm Uyển Bạch thở phào, xém chút nữa là Hoắc Trường Uyên đã hại ân nhân của cô rồi.
Để ngăn cản việc này, cô kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc gặp Lâm Dao Dao, rồi được Hà Linh Nhi giúp đỡ như thế nào,... sau đó còn không ngừng thêm mắm dặm muối, thật tâm muốn báo đáp cô ta.
Hoắc Trường Uyên thở dài: "Dù là vậy đi nữa, tội của lão già kia cũng không thể tha được.
Ông ta dám đụng đến lòng tự tôn của anh."
"Nhưng mà nếu hôm nay không có con gái ông ta, anh đã mãi mãi mất đi Tiểu Bạch và cả tiểu bảo bảo vô cùng đáng yêu này."
- Lâm Uyển Bạch bĩu môi, sau đó đứng dậy chạy đến bóp vai cho Hoắc Trường Uyên.
"Nếu anh không giúp gia đình cô ấy, nhất định em sẽ cắn rứt lương tâm lắm…"
"Vậy anh giúp nhà cô ta rồi thì em có thưởng cho anh gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!