Chương 49: Thiếu Tình Thương

La Phi Phi cố lấy lại bình tĩnh, lại nhìn một lượt Lâm Uyển Bạch từ đầu đến chân, sau đó liền để mắt đến cái bụng nhỏ hơi nhô lên của cô:

"Cô kia... có thật sự là cô có thai rồi không vậy?"

Hoắc Trường Uyên thở dài: "Con đã từng gạt ba mẹ bao giờ chưa?"

"Đúng vậy nhỉ? Con không gạt mẹ, nếu gạt thì có ít lợi gì chứ? Mau, mau để cô gái đó ngồi xuống thế, đứng lâu như vậy sẽ không tốt cho thai phụ."

Hoắc Minh Đường không hề ưng ý: "Bà làm gì vậy?"

La Phi Phi tay còn nhanh hơn miệng, vừa lôi chồng ngồi xuống vừa trấn an: "Ông à, dù gì cô ấy cũng đã có thai rồi, ông để cô ấy ngồi xuống nói chuyện thì có chết ai đâu?"

Hoắc Minh Đường thấy vậy cũng không thèm nói gì, bực dọc ngồi xuống định xem con trai mình và cái loại đu bám nhà giàu như Lâm Uyển Bạch lại định giở trò gì nữa.

Nhưng họ vừa ngồi xuống thì La Phi Phi đã mở lời trước:

"Nè, cô gái, cô tên là gì?"

Lâm Uyển Bạch nãy giờ bị dọa cho xanh mặt, giọng nói bây giờ vẫn còn hơi run: "Cháu là... Lâm Uyển Bạch ạ."

La Phi Phi chợt vỗ tay cái bốp, miệng cười toe toét: "Cái tên vô cùng đẹp, xứng đáng làm mẹ của cháu nội ta."

"Này, bà đang làm cái gì vậy hả? Có phải bà cũng theo phe thằng nghịch tử này rồi không?"

- Hoắc Minh Đường không nhịn nổi mà quát lớn.

La Phi Phi nhìn đối phương trừng trừng: "Ông nhỏ tiếng một chút không được à? Không biết thai phụ rất nhạy cảm với âm thanh ư?"

"Được thôi, cứ coi như là lão già này sai.

Vậy bà định làm gì với cô ta đây?"

La Phi Phi quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Bạch, rồi lại thấy Hoắc Trường Uyên đang nhìn mình như cầu khẩn điều gì.

Bà thở dài, thực chất thân già này đã ham có cháu bồng biết bao nhiêu, nhưng tình cảnh này đúng là éo le mà, nếu Lâm Uyển Bạch có xuất thân tốt một chút thì cũng đâu tới nổi chứ…

"Thôi được rồi, cứ để cô ấy sinh ra cháu nội cho tôi, sau đó tính tiếp."

"Không được! Cái thai còn nhỏ như vậy, bà định để cho nhà họ Hà đợi đến bao lâu?"

- Hoắc Minh Đường vừa nghe kế sách này đã thấy không thuận tai.

Sau đó ông ta thở dài, suy đi tính lại thế nào lại đưa ra một cách khác, ông ta nhìn Lâm Uyển Bạch: "Bây giờ tôi sẽ chu cấp cho cô một chỗ ở mới, thuê người chăm sóc và bảo vệ kĩ càng.

Sau khi sinh con xong nếu đúng thật là con cháu nhà họ Hoắc thì tôi sẽ cho cô một số tiền đủ sống nửa phần đời còn lại, sau đó…"

"Không được!"

- Hoắc Trường Uyên kịch liệt phản đối.

"Tiểu Bạch không chỉ mang thai con của con mà còn mà người con nhất định sẽ lấy làm vợ.

Cách này của ba không được thông qua!"

"Cái thằng này, con còn dám…"

Hoắc Minh Đường còn chưa nói xong, La Phi Phi đã chen ngang: "Tôi thấy Trường Uyên nói đúng, cách nào không khả thi chút nào.

Ông cũng biết nhà họ Hà cũng thuộc dòng danh gia vọng tộc, mà tiểu thư nhà họ gả về đây chẳng được bao lâu lại lòi ra một đứa con chồng, như vậy coi được sao? Theo tôi thấy hay là... hay là chúng ta nhận Lâm Uyển Bạch làm con nuôi đi, tôi thấy cô gái này cũng xinh đẹp như tôi vậy, ra đường cũng sẽ không ai nghi ngờ đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!