Lâm Uyển Bạch mừng rỡ trong nước mắt, nhưng lại cố tình không muốn để cho Hoắc Trường Uyên biết mình đã nhận ra điều này.
Cô muốn một ngày nào đó chính miệng hắn phải thú nhận trước mặt cô, chứ nói với Phong Hàn thì có ích gì chứ?
Được một lúc, khi Vân Dực đã làm xong hồ sơ xuất viện, Hoắc Trường Uyên liền vào trong bồng Lâm Uyển Bạch trở về căn nhà ở gần biên giới, dọc đường còn không quên mua mấy thứ bổ dưỡng dành cho bà bầu để tẩm bổ cho cô.
"Nè, em nằm xuống đây."
- Hoắc Trường Uyên vô cùng dịu dàng, bồng Lâm Uyển Bạch từ lúc ra khỏi xe, đi hết đường mòn rồi đặt cô cẩn thận lên giường.
Lâm Uyển Bạch muốn cười nhưng cố nén lại: "Sao bây giờ anh dịu dàng vậy nhỉ? Không phải lúc trưa còn cáu gắt..."
Lâm Uyển Bạch còn chưa nói hết câu, Hoắc Trường Uyên liền nhanh nhảu đặt ngón tay ra chắn trước mặt cô: "Lúc trưa không hề có chuyện gì xảy ra hết, Hoắc Trường Uyên tôi là nam nhân đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối không bao giờ cáu gắt với người phụ nữ của mình cả!"
Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười mà hất tay hắn ra: "Anh bị làm sao vậy? Xem nhiều phim cổ trang quá rồi đúng không?"
Hoắc Trường Uyên cong nhẹ khóe môi, vừa kéo mền lên đắp cho cô, lại còn chạm chạm nhẹ vào chiếc bụng nhỏ: "Đúng đúng, Tiểu Bạch nói gì cũng đúng.
Bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tiểu bảo bối của tôi chắc cũng mệt rồi."
Nói xong hắn liền rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại nhìn cô cười nhẹ một cái.
Lâm Uyển Bạch bĩu môi, làm vẻ khinh thường đối phương.
Xem bộ dạng sắp được làm cha của hắn kìa, dịu dàng đến mức cô còn tưởng đây không phải là Hoắc Trường Uyên xấu xa đê tiện ngày nào nữa ấy chứ!
Song, cô lại nhìn xuống bụng mình xoa xoa mấy vòng: "Con cưng của mẹ, sau này con chào đời rồi nhất định phải bảo vệ mẹ, không được để người cha xấu xa của con có cơ hội ức hiếp mẹ đấy nhé!"
"Khoan đã? Mình là mẹ, còn hắn là cha, vậy mình với hắn…"
- Lâm Uyển Bạch chợt nhận ra một điều hết sức bình thường nhưng lại gây chấn động với cô, sau đó liền đưa tay bụng miệng, hai má đỏ ửng lên.
"..."
Ở bên ngoài mái hiên nhà, ba người đàn ông đang ngồi uống rượu trắng và nhâm nhi một ít mồi, vừa luyên thuyên bàn chuyện của Lâm Uyển Bạch.
Phong Hàn vừa nốc cạn chung rượu liền mở lời trước: "Bây giờ Uyển Uyển cũng đã có thai rồi, hai người tính làm sao đây?"
"Đứa bé trong bụng Tiểu Bạch là con của tôi, đương nhiên sẽ để tôi đưa cô ấy về thành phố, chăm sóc thật tốt."
- Hoắc Trường Uyên đáp lời, cảm thấy đây là điều dĩ nhiên.
Vân Dực không hiểu sao lại lên tiếng phản đối: "Không, tôi lại cho rằng như vậy không thỏa đáng! Anh cũng phải biết Uyển Uyển với Phong tình cảm sâu đậm thế nào, dù đứa bé có là con của anh, nhưng mẹ nó không được sống hạnh phúc với người mình yêu thì có tác dụng gì chứ? Theo tôi cứ là để cho Phong tiếp tục chăm sóc cô ấy, còn chuyện chỗ ở có thể…"
Phong Hàn nghe vậy lập tức cắt ngang: "Không đâu anh Dực, mấy ngày hôm nay tôi đã nói chuyện với Uyển Uyển ít nhiều, biết được giữa chúng tôi không thể còn có loại tình cảm đậm sâu như nhiều năm về trước nữa, nên chuyện cô ấy ở bên tôi cũng chẳng đem lại ít lợi gì.
Còn Hoắc tổng, dù cho anh có là cha ruột của đứa bé, cũng như có thời gian ở cùng cô ấy nhiều hơn so với chúng tôi hiện giờ, nhưng anh cũng đừng quên anh đã đối xử thế nào mới khiến Uyển Uyển muốn bỏ nhà ra đi.
Nên theo lập trường của tôi, người chăm sóc tốt nhất là Uyển Uyển vẫn là Dực."
"Tại sao?"
"Vì trong ba chúng ta, chỉ có mình anh ấy là chưa từng làm tổn thương Uyển Uyển."
Hoắc Trường Uyên nghe loại lí luận này thì thấy không lọt được một tí nào vào tai, hơi lớn giọng một chút: "Chuyện làm tổn thương cô ấy đã là chuyện của quá khứ rồi, sao anh có thể tùy tiện lôi ra để nói ở đây chứ?"
"Nếu chuyện ở quá khứ có thể nói bỏ qua là bỏ qua, vậy anh nghĩ tới lượt anh được quyền chăm sóc Uyển Uyển ư? Anh có biết tôi và cô ấy từng ở bên nhau bao lâu không?"
- Phong Hàn cũng không còn ăn nói nhỏ nhẹ như lúc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!