Lâm Uyển Bạch vừa kêu lên một tiếng, sau đó liền đứng không vững mà ngã quỵ xuống, nhưng may là có Hoắc Trường Uyên nhanh tay bắt lấy cô.
Vừa lúc đó, ý thức của Lâm Uyển Bạch cũng vì cơn đau mà mất hết đi, mồ hôi cô chảy ròng, sắc mặt thì càng lúc càng tệ hơn.
"Tiểu Bạch, em làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, Tiểu Bạch!"
- Hoắc Trường Uyên gọi vừa lay lay người cô, nhưng mọi thứ đều hoàn toàn không có tác dụng.
Thấy vậy, hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi, rất nhanh đã bồng cô lên, lật đật chạy ra khỏi lối mòn.
Vân Dực và Phong Hàn đưa mắt nhìn nhau một cái như ra ám hiệu, sau đó cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Cả ba người còn thêm Lâm Uyển Bạch vừa chạy ra khỏi đường lớn, Vân Dực đã nhanh chóng đi lấy xe.
Hoắc Trường Uyên bồng Lâm Uyển Bạch cùng ngồi ở hàng ghế sau, tống hai người kia lên ghế chính và ghế phụ.
Hắn lúc này cũng mồ hôi nhễ nhại: "Này, từ đây đến bệnh viện mất bao lâu?"
"Đợi một chút!"
- Vân Dực vừa lái xe vừa mở bản đồ lên để thăm dò.
"Ít nhất cũng phải ba mươi phút."
Hoắc Trường Uyên tức giận quát lớn: "Lâu như vậy làm sao Tiểu Bạch có thể chịu nổi? Vân Dực, anh cứ lái xe hết tốc độ cho tôi!"
Vân Dực vừa đạp hết ga vừa trả lời: "Chuyện này cũng không cần anh phải nhắc!"
Chiếc siêu xe cứ vậy băng băng trên con đường dài dẫn đến thị trấn.
Dọc đường đi, Phong Hàn không thôi lo lắng, nhưng vừa quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Bạch một cái đã đụng phải ánh mắt đầy sát khí như muốn giết người của Hoắc Trường Uyên, nên chỉ đành dõi theo cô qua kính chiếu hậu phía trên.
- -------------
Gần một tiếng sau, ở bệnh viện thị trấn, lúc này Lâm Uyển Bạch đã được bác sĩ kiểm tra sức khỏe một cách kĩ càng.
Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn thì cứ đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng bệnh, cứ chờ mãi, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được lúc bác sĩ bước ra.
"Trong hai người ai là chồng của bệnh nhân?"
- Bác sĩ nhìn qua nhìn lại dáng vẻ lo lắng của cả hai, hoàn toàn không thể xác định được.
"Là tôi!"
- Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn đều đồng thanh trả lời.
Hoắc Trường Uyên nghe vậy liền quay sang liếc người đang đứng bên cạnh:
"Anh nghĩ mình lấy tư cách gì để làm chồng cô ấy?"
Phong Hàn đáp lại bằng vẻ mặt vô cùng kiên định: "Tôi không có, vậy anh có chắc?"
Trong lúc bác sĩ đang lúng túng không hiểu câu chuyện của hai người này, Vân Dực vừa đi làm giấy tờ nhập viện đã kịp trở về cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai bọn họ: "Bác sĩ, tôi là người bảo hộ của Uyển Uyển.
Tình hình sức khỏe của cô ấy thế nào cứ việc nói với tôi."
Bác sĩ nghe vậy liền mừng quýnh, cuối cùng cũng thoát khỏi hai tên dở hơi này rồi.
Bà ta nhanh miệng báo cáo tình trạng sức khỏe của Lâm Uyển Bạch, còn định tranh thủ bôi tro trét trấu lên mặt người "tạo ra" cái thai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!