Trở lại ngôi nhà gỗ ở gần biên giới phía Tây, Lâm Uyển Bạch cả ngày thảnh thơi nên cũng thấy chán, lại chợt thấy chiếc áo khoác của Phong Hàn treo trên sào đang bị rách một đường dài nên cũng trổ tài giúp anh may lại cho đẹp đẽ.
Phong Hàn thấy vậy thì mừng thầm, cố tình lại ngồi cạnh Lâm Uyển Bạch:
"Uyển Uyển, em vẫn khéo tay như ngày nào ấy nhỉ? Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn chưa từng thay đổi…"
Lâm Uyển Bạch bất giác mỉm cười, câu nói này của Phong Hàn đúng là dùng để mỉa mai cô mà.
Chưa từng thay đổi ư? Đúng là một kẻ chẳng hiểu gì về cô cả.
"Tôi chưa từng thay đổi? Anh nói xem, tôi giống trước kia chỗ nào chứ?"
Phong Hàn suy nghĩ rất nhanh đã có đáp án: "Em vẫn xinh đẹp và chu đáo như vậy, cả tính cách của em cũng vẫn như vậy, chính trực, cương định, và…"
Lâm Uyển Bạch bật cười: "Sai rồi! Tôi không còn là cô gái chính trực, cương định gì cả.
Tôi chỉ là một người phụ nữ thấp hèn, mặc cho người ta chà đạp."
Phong Hàn nghe xong vô cùng kích động, giơ hai cánh tay vịn chặt lấy vai cô: "Uyển Uyển, em nói như vậy là sao? Em... em…"
Lâm Uyển Bạch phủi tay Phong Hàn ra khỏi người mình, thở dài một cái, sau đó cũng chẳng còn cảm thấy xấu hổ gì mà thẳng thắn kể ra: "Khoảng nửa năm trước, tôi chật vật khắp nơi cũng không thể góp đủ tiền để trả viện phí cho bà ngoại.
Lúc đó đột nhiên có một người đàn ông giàu có xuất hiện, nói hắn muốn bao nuôi tôi.
Chỉ cần trở thành người của hắn, tiền thuốc men của bà ngoại tôi không cần nghĩ ngợi gì nhiều…"
Phong Hàn run run: "Vậy... vậy em đã…"
Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu: "Ừm, tôi đã đồng ý.
Tôi trở thành người phụ nữ của hắn, từ bỏ cái gọi là danh tiết của một người phụ nữ.
Không chỉ có vậy, tôi còn là một kẻ vô cùng thất bại.
Tôi không chịu nổi sự áp bức của hắn nên đã bỏ đi, nhưng cuối cùng lại phát hiện tôi...! đã có thai với hắn."
"Cái gì? Uyển Uyển, chuyện này không thể nói linh tinh được đâu, em…"
"Hôm qua tôi ốm nghén, anh còn không nhìn thấy sao?"
Phong Hàn nghe xong liền im bặt không biết nên nói gì.
Mặt anh rũ xuống, cảm giác như chút hi vọng cuối cùng về một tình yêu tươi đẹp cũng sắp không còn rồi.
Sau đó rất nhanh anh đã nghĩ ra một lối đi mới cho mình và Lâm Uyển Bạch:
"Uyển Uyển, em đã rời bỏ người đàn ông đó rồi, bây giờ đột nhiên lại có thai.
Đứa bé chào đời lại không thể không có cha, vậy nên anh sẵn sàng làm cha của nó, cùng em nuôi nó lớn khôn thành người."
- Phong Hàn vừa nói vừa cầm tay Lâm Uyển Bạch, vẻ mặt vô cùng thành tâm.
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt đối phương, bộ dạng kiên định này chắc là nói thật rồi.
Cô suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lại thở dài rụt tay mình khỏi bàn tay Phong Hàn.
"Được, đợi khi con tôi chào đời sẽ để anh làm cha đỡ đầu, cả anh Dực nữa."
"Không phải, Uyển Uyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!