Chương 38: Trả Thù

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Anh Dực, vậy bây giờ anh sẽ đưa em đi đâu?"

Vân Dực vừa lái xe vừa trả lời: "Em ở lại trong thành phố thì kiểu gì cũng bị Hoắc Trường Uyên tìm ra.

Hiện tại anh có một người bạn đang sống ở gần biên giới, có thể đưa em đến đó lánh nạn một thời gian.

Tuy nói là biên giới nhưng vẫn có điện nước đầy đủ, chỉ là cách thị xã hơi xa, ban đêm tránh ra khỏi nhà là được."

Lâm Uyển Bạch gật gật đầu: "Vậy người bạn đó của anh có đồng ý không? Em đến đó ở thì có phiền không?"

"Không có vấn đề gì cả, căn nhà người đó hiện ở cũng là do anh xây.

Do sa cơ thất thế nên người đó chỉ có thể tạm ở lại đó, còn em... cố gắng một thời gian, sau khi công việc ở đây ổn thỏa, anh sẽ về Hà Lan, tới lúc đó cùng đưa em theo.

Ra nước ngoài rồi chắc chắn Hoắc Trường Uyên sẽ không thể tìm thấy em nữa."

Lâm Uyển Bạch cảm động đến nói không nên lời.

Không ngờ chỉ trong một đêm mà Vân Dực đã suy nghĩ chu toàn cho cô như vậy.

"Anh Dực, cảm ơn anh."

"Hả? Sao lại cảm ơn, chỉ là chuyện vặt thôi mà, em đừng quá để tâm."

Lâm Uyển Bạch khẽ lắc đầu: "Không.

Từ lúc quen biết nhau đến giờ, lúc nào anh cũng giúp đỡ em cả.

Lỗi lầm ngày xưa của anh em vốn dĩ cũng không để tâm, nên anh cũng đừng nhớ lại rồi dằn vặt mình làm gì."

Vân Dực im lặng một hồi, sau đó quay đầu sang nhìn Lâm Uyển Bạch: "... cảm ơn em…"

Lâm Uyển Bạch cười đáp trả: "Không, là em cảm ơn anh mới phải.

Anh Dực, anh thật sự rất tốt với em, ngoài mẹ và bà ngoại, anh là người đầu tiên đối tốt với em như vậy."

Vân Dực nghe vậy chỉ cười trừ, nhưng trong lòng đột nhiên thấy nhoi nhói.

Lâm Uyển Bạch thông minh như vậy, có thể dễ dàng nhận ra anh đối xử rất tốt với cô, nhưng còn tấm chân tình anh dành cho cô nhiều năm như vậy, một chút thôi cô cũng không cảm nhận thấu…

- -------------

Tại dinh thự của Hoắc Trường Uyên, hắn vừa trở về sau một ngày dài mệt mỏi liền ngồi phịch xuống ghế sofa, tay xoa xoa thái dương.

Mấy hôm nay công việc ở công ty nhiều quá khiến thời gian ở nhà của hắn cũng hẹp lại dần, bây giờ được nghỉ ngơi một tí đúng là thoải mái.

Đúng rồi, nhân lúc rảnh rỗi thế này hắn phải lên thăm Lâm Uyển Bạch, sẵn tiện cởi dây xích cho cô.

Mấy ngày nay vì tức giận nên mới xiềng cô lại, cũng đã đến lúc nên thả tự do cho cô rồi.

Vừa bước đến cửa phòng, Hoắc Trường Uyên đã dự cảm thấy có gì không đúng.

Hệt như hắn nghĩ, Lâm Uyển Bạch đã trốn thoát, nhưng điều làm hắn đau đầu là chắc chắn đã có người giúp cô, vì cô không thể tự thoát khỏi xiềng xích được.

Hơn nữa chỗ còng chân có vết cưa của máy cưa, chỗ cửa sổ lại có dây leo núi bắt xuống sân vườn,... cho nên chắc chắn vụ trốn thoát này đã được lên kế hoạch một cái kĩ lưỡng.

Hoắc Trường Uyên tức giận đập phá mọi thứ trong phòng, không ngừng la hét như một kẻ điên.

Một hồi sau, những đồ thủy tinh, gốm sứ đều trở thành đống ve chai vụn, còn vật không dễ vỡ thì ngã lăn ngã lóc dưới sàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!