Lâm Uyển Bạch chạy đến mức sức cùng lực kiệt, ý thức cuối cùng còn sót lại của cô là mình đã ngã sõng soài dưới đường, còn mưa vẫn không ngừng, càng ngày càng lớn, hạt mưa nặng trĩu tạt vào mặt khiến Lâm Uyển Bạch đau rát cả lên…
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô chớp chớp đôi mắt, cảnh tượng đầu tiên sau khi ý thức trở lại là hình ảnh chiếc rèm lớn màu kem đang mở toang ra, bên ngoài mưa vẫn còn đậm hạt, nhưng hoàn toàn không làm gì được cô nữa, bởi vì cô đã trở về rồi.
Cô trở về nơi mình muốn rời khỏi, nơi có Hoắc Trường Uyên.
"Tỉnh rồi à?"
- Hoắc Trường Uyên ngồi trên chiếc ghế bành phía đối diện, vẫn chăm chú dõi theo cô từ bao giờ.
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn lại không thấy sợ gì cả, ngược lại còn tự mỉa mai mình.
Cái cách hắn nhìn cô bây giờ không khác gì một người chủ đang thương hại con chó cưng của hắn vậy.
"Tại sao lại đưa tôi về đây?"
Hoắc Trường Uyên nhếch mép: "Đây là nơi em thuộc về.
Tôi đã nói rồi, nửa đời còn lại của em chỉ có thể ở lại đây với tôi, không được rời xa nửa bước."
"Tôi cũng nói với anh rồi, tôi có chết cũng không muốn gặp lại anh!"
- Lâm Uyển Bạch kiên định.
Hoắc Trường Uyên đứng thẳng người dậy, cho tay vào túi chuẩn bị đi ra ngoài.
Trên mặt hắn càng lộ rõ vẻ khinh thường: "Em nghĩ lời nói của em có giá trị đến vậy? Nói một cái là tôi liền nghe theo?"
"Anh…".
Không đợi Lâm Uyển Bạch nói xong, Hoắc Trường Uyên đã rời khỏi phòng.
Cô định đuổi theo hắn nhưng phát hiện dưới cổ chân mình có gì nặng nặng.
Khốn khiếp! Thì ra sau khi hắn đem cô về đây, không chỉ giam lỏng mà còn khóa chân cô lại.
Lâm Uyển Bạch tự cười mình, giờ thì hay rồi, cô đã chính thức trở thành một con thú cưng không hơn không kém!
"..."
Lâm Uyển Bạch cười cho đã rồi lại nằm xuống giường, cơn mưa đầu mùa khiến thể trạng của cô yếu đi rất nhiều.
Cô biết dù bây giờ có kháng cự cũng vô ít, chí ít bản thân hiện tại phải khỏe mạnh cái đã, còn mọi chuyện sau này có thể từ từ tính sau.
Cứ như vậy, Lâm Uyển Bạch không rõ mình đã ngủ bao lâu nữa.
Cô cứ ngủ dậy rồi ăn một ít cháo, rồi lại ngủ.
Ngày lại qua ngày, sức khỏe của cô cũng đã dần hồi phục, và cuối cùng cũng đã đến lúc cô phải thoát ra khỏi cái lồng giam chết tiệt này rồi.
Cô với tay hết mức có thể để lấy điện thoại bàn, sau đó quay số gọi tới chỗ Vân Dực.
May là lần trước anh ta có để lại số điện thoại di động, mà lại là số đặt riêng mười số như một nên vô cùng dễ nhớ.
"A lô, cho hỏi ai vậy?"
"Dực, là em đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!