Chương 30: Hiểu Lầm

Nghe Lâm Uyển Bạch hỏi như vậy, Hoắc Trường Uyên bất giác chau mày, chợt nghĩ lại lời hắn đã nói với cô.

Cho cô một danh phận, đó không phải là điều cô ghét nhất ư? Cô hoàn toàn không có tình cảm với hắn, nếu cho cô một danh phận thì khác gì rành buộc cô cả đời?

Thì ra là vậy, hắn vừa suy nghĩ vừa gật gật.

Là cô sợ hắn sẽ thật sự sẽ cho cô một danh phận, mãi mãi nhốt cô vào một cái lồng mà mình không muốn nên chưa gì đã hỏi về chuyện này.

Hắn tự cười mình, đúng là đã quá hấp tấp rồi, phải chấn chỉnh lại thôi, nếu không không ai đảm bảo cô sẽ lại làm chuyện hồ đồ gì để có thể thoát khỏi hắn.

"Em không cần phải quá lo lắng, lúc đó là vì quá vui mừng nên tôi mới buộc miệng nói đùa thôi.

Giữa em và tôi vẫn chỉ là mối quan hệ trên hợp đồng, đợi đến khi tôi thấy chán rồi liền kết thúc hợp đồng và để em tự do rời đi."

Lâm Uyển Bạch không tin chính miệng Hoắc Trường Uyên lại nói ra những lời như vậy sau bao ngày tháng chung sống, môi hơi run run hỏi lại: "Anh... đang nói thật?"

Hoắc Trường Uyên nhìn cô, lại dõng dạc khẳng định: "Hoàn toàn là thật.

Nhưng không phải đó là điều em muốn ư? Sao lại tỏ ra thế này?"

Lâm Uyển Bạch cười khổ.

Lần này là cô nghe đúng rồi, hắn thật sự chỉ là tiện miệng nói chơi chứ làm gì có ý định cho cô một danh phận thật chứ? Cô nén nước mắt vào trong, nở một nụ cười thật tươi trước mặt đối phương:

"Tôi tỏ ra như vậy chính là vì quá hạnh phúc đó.

Và anh cũng đoán đúng rồi, rời khỏi anh chính là điều tôi mong muốn nhất!"

Hoắc Trường Uyên nghe xong đứng hình một lúc, sau đó liền trở lại bộ dạng nghiêm nghị như thường, nhưng ẩn sau dường như là một điều gì đó khó nói.

Rồi hắn đứng phóc dậy, nắm lấy cổ tay Lâm Uyển Bạch lôi về chứ không còn dịu dàng như lúc đầu.

Lâm Uyển Bạch vì đau nên cố vùng vẫy thoát ra, còn lớn tiếng mắng hắn:

"Mau buông tôi ra! Biết tôi không có thai nên anh liền đối xử tàn bạo như vậy à? Anh rốt cuộc có mấy cái mặt đây?"

Hoắc Trường Uyên dường như không muốn quan tâm: "Em muốn tôi có mấy mặt thì chính là mấy mặt."

"Hoắc Trường Uyên, anh lạnh nhạt như vậy có phải là bắt đầu chán ghét tôi rồi không? Vậy thuận theo ý anh, kí giấy hủy hợp đồng cho tôi đi."

- Lâm Uyển Bạch đau khổ nhìn hắn, đến giờ phút này vẫn không rơi một giọt lệ nào.

Hoắc Trường Uyên dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn cô, đã rất lâu rồi hắn chưa từng xuất hiện trong bộ dạng đáng sợ thế này, đến lời nói cũng nghe mùi sát khí:

"Em thật sự muốn rời khỏi tôi đến vậy?"

"Chuyện này tôi đã nói rồi.

Rời khỏi anh chính là điều tôi muốn nhất."

Hoắc Trường Uyên nghe vậy liền nổi cơn thịnh nộ, mắt hắn đỏ lên, bước đến bóp chặt hai cánh tay cô như muốn nghiền nát nó: "Vậy thì tôi sẽ không để em được toại nguyện.

Dù cho là có còn hứng thú với em hay không, nhất định tôi vẫn sẽ mãi mãi giữ em bên cạnh.

Cả đời này của em đừng hòng có thể rời khỏi Hoắc Trường Uyên này!"

Nói rồi hắn giận dữ tiếp tục lôi cô về.

Trên suốt đường đi không ai thèm nói chuyện với ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!