Chương 3: Âm Mưu

Sáng hôm sau, một bưu kiện sang trọng được gửi đến nhà họ Lâm, mẹ con Lâm Dao Dao còn chưa kịp mở ra xem cho khỏi tò mò thì Lâm Dũng Nghị đã giành về phần mình, quyết không cho ai động vào.

Lý Huệ thấy vậy liền chau mày: "Ông à, ông mua kim cương hay ma túy mà lại giữ kĩ như vậy chứ? Tôi và Dao Dao có phải người lạ đâu."

"Đúng đó ba à! Cho con xem với!"

Lâm Dũng Nghị thao tác tay một cách nhanh gọn nhưng không kém phần cẩn thận, chẳng mấy chốc đã mở được gói bưu kiện không sứt mẻ miếng nào.

Đến lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với hay mẹ con Lâm Dao Dao:

"Ma túy gì chứ? Hai người có biết đây là gì không?"

- Vừa nói, ông ta vừa cầm chiếc hộp đã mở nắp đưa cho hai người trước mặt xem, vừa nhìn thấy thứ lạ mắt này cả hai đã há hốc cả mồm.

"Ba à, thứ này là gì vậy? Củ nghệ ư? Sao lại to như vậy?"

Lý Huệ khẽ tay Lâm Dao Dao: "Cái gì mà nghệ chứ? Là nhân sâm đó, lại có hình dáng và màu sắc hài hòa như thế này, nhất định là không rẻ đâu."

Lâm Dũng Nghị cẩn thận mang cả bao tay cao su vào rồi mới dám cầm củ nhân sâm lên: "Bà nói đúng rồi đấy, đây là nhân sâm một trăm tuổi, không phải chỉ có tiền là có được đâu.

Tôi đã tốn một khoản lớn, cộng thêm những mối quan hệ ở Sing từ mấy mươi năm trước mới đấu giá thắng thứ này."

Lý Huệ và Lâm Dao Dao nghe xong xuất xứ của củ nhân sâm thì không khỏi trầm trồ, đòi cầm thử một lần nhưng Lâm Dũng Nghị nhất quyết không cho, bảo là quà tặng nên không được để trầy xước một chút nào.

Nghe đến quà tặng, Lâm Dao Dao liền nổi máu tò mò:

"Ba à, ba định tặng thứ quý giá này cho ai vậy?"

"Còn ai nữa? Đương nhiên là Uyển Bạch rồi.

Nó ốm yếu như vậy, tặng củ sâm này để bồi bổ là quá hợp lí rồi còn gì."

"Ông nói cái gì? Ông đem thứ trân quý thế này đi tặng cho con nhỏ nghèo nàn đó? Có phải là đầu óc ông không còn tỉnh táo nữa rồi không?"

- Lý Huệ không giữ được bình tĩnh mà quát lớn.

Mấy câu mắng mỏ của bà ta đã chọc điên Lâm Dũng Nghị, ông trở lại vẻ nghiêm nghị như khẳng định lại vị thế của mình trong gia đình: "Đúng là cái lũ đàn bà ngu xuẩn không biết nhìn xa trông rộng.

Đừng nói là nhân sâm một trăm tuổi, nếu có loại một ngàn tuổi tôi vẫn sẽ mua tặng con bé.

Tầm nhìn hạn hẹp của bà không thể biết được một củ sâm có thể đổi được những gì đâu!"

Nói rồi Lâm Dũng Nghị bực tức ôm hộp nhân sâm rời đi, bỏ mặt sự phản bác của hai mẹ con Lâm Dao Dao.

Lâm Dao Dao thấy vậy đương nhiên không vừa lòng, liền nhăn nhó mặt mày, than thân trách phận với mẹ:

"Mẹ, mẹ coi con nhỏ đó kìa.

Đã có đại gia bao nuôi nó rồi thì thôi, bây giờ đến ba cũng đứng về phe nó, còn mua cả nhân sâm bồi bổ gì đó.

Mẹ, mẹ phải làm gì đi chứ?!"

Lý Huệ cau mày, vì máu đang dồn lên não nên mắng ngược lại Lâm Dao Dao: "Con có im ngay không cho mẹ! Chuyện này đương nhiên mẹ sẽ không để yên.

Con nhỏ nghèo khổ rách nát đó, mẹ nhất định sẽ để cả đời nó mèo vẫn hoàn mèo, đừng mơ ngóc đầu lên được!"

trước cổng lớn của biệt thự Hoắc Trường Uyên, Lâm Dũng Nghị đã mang nhân sâm đến và đợi hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không đợi nổi một trong hay người ra ngoài trở về.

Vì muốn chính tay giao cho Lâm Uyển Bạch hoặc Hoắc Trường Uyên để bày tỏ lòng thành, ông tay đành trở về nhà và đợi đến hôm sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!