Lúc băng bó vết thương xong, y tá đứng dậy cúi đầu rời đi trước, Giang Phóng cũng định theo sau nhưng lại bị câu hỏi của Lâm Uyển Bạch níu chân lại:
"Trợ lý Giang, Hoắc Trường Uyên giờ sao rồi?"
Giang Phóng quay đầu lại, vẫn nói chuyện bằng điệu bộ vô cùng nghiêm túc: "Sức khỏe của cậu chủ đều ổn cả rồi, may là nhờ có cô."
Không hiểu sao Lâm Uyển Bạch nghe xong liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cô vừa thở phào một cái thì đối phương lại nói tiếp:
"Hiện tại cậu chủ đang ở phòng riêng.
Nếu được, cô hãy đến đó, cậu ấy rất mong được gặp cô."
- Nói xong Giang Phóng liền rời đi.
Lâm Uyển Bạch có chút lưỡng lự giữa đi và không đi.
Cô không biết có nên gặp hắn hay không, gặp để nói những gì, và gặp để làm gì? Lời nói của cô có thể khiến hắn xóa đi đoạn ghi âm đáng xấu hổ kia ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù gì cô cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu lôi chuyện ân nghĩa ra không lẽ đối phương lại không đáp ứng một yêu cầu rất nhỏ này? Nhưng không chỉ là ân nhân, rõ ràng người hại hắn rơi xuống nước cũng vẫn là cô, vậy...
Tuy là không có gì đảm bảo tỉ lệ thành công nhưng cũng không thể không thử.
Nghĩ rồi Lâm Uyển Bạch lập tức đến chỗ Hoắc Trường Uyên.
- ---------------
Tại phòng riêng của Hoắc Trường Uyên.
Hắn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành sang trọng, tay cầm ly sâm banh đỏ au nhìn ra khung cửa sổ lớn thấy toàn cảnh biển thì Lâm Uyển Bạch tự động mở cửa đi vào mà không thèm gõ cửa, phá hỏng mất buổi tối thư giãn của hắn.
Hoắc Trường Uyên nghe tiếng mở cửa và chỉ cần liếc vào chiếc gương đặt trên bàn đã đủ biết đó là ai.
Hắn vừa nói vừa cong nhẹ khóe môi:
"Cuối cùng em cũng chịu đến tìm tôi.
Thế nào đây? Rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi?"
Lâm Uyển Bạch vẫn rất ngang bướng: "Tôi không muốn phí thời gian, anh sống chết thế nào thì mặc anh, không liên quan đến tôi.
Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn anh ngay lập tức xóa đoạn ghi âm kia đi!"
"Muốn tôi xóa, vậy em nói đi.
Có phải ngày hôm đó người cứu và hô hấp nhân tạo cho tôi là em?"
Lâm Uyển Bạch im lặng một hồi rồi mới dám mở miệng nói: "Không chỉ cứu, người hại anh rơi xuống nước... cũng là tôi.
Cho nên tôi... cho tôi xin lỗi..."
Hắn Trường Uyên nghe vậy liền bỏ ngay ly rượu xuống bàn, đứng dậy và vịn lấy hai cánh tay cô: "Mau, em xác nhận lại cho tôi.
Người bất chấp nhảy xuống nước cứu và hô hấp cho tôi là em?"
Lâm Uyển Bạch không nói mà chỉ gật gật.
Nhìn thái độ này của hắn, trong đầu cô hiện lên 1001 viễn cảnh tối om về tương lai cho chính mình.
Báo sẽ đưa tin cô là kẻ "đũa mốc mà chòi mâm son", còn hại cậu ấm nhà họ Hoắc xém chút mất mạng; hay hắn sẽ vì chuyện này mà khiến cô ở tù mọt gông, như vậy ai sẽ nuôi bà ngoại đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!