Sáng sớm hôm sau, Giang Phóng bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức, vừa mở ra đã thấy Lâm Uyển Bạch đứng chờ sẵn cùng chiếc áo vest được giặt sạch sẽ thơm tho:
"Trợ lý Giang, cảm ơn anh rất nhiều vì chuyện tối qua.
Áo này tôi đã giặt ngay và sấy gấp trong đêm, nếu có chỗ nào hư hỏng cứ nói tôi nhé."
Giang Phóng lịch sự nhận lại áo, tác phong chuẩn một người trợ lý nghiêm nghị: "Cảm ơn cô Lâm.
Cô cũng không cần khách sáo làm gì, chuyện tôi giúp đỡ cô đều là một tay cậu chủ sắp xếp sẵn."
Lâm Uyển Bạch nghe xong chỉ gật đầu cho qua rồi vội đi tìm Hoắc Trường Uyên.
Cô không hiểu vì sao hắn giúp cô làm nhiều việc như vậy nhưng lại kín tiếng không nói một lời.
Nếu hôm nay không được Giang Phóng tiết lộ, có lẽ cả đời hắn cũng không thèm kể cô nghe.
Quan trọng hơn là từ việc này khiến Lâm Uyển Bạch càng ngày càng thấy khó hiểu về những hành động gần đây của hắn.
Khi thì hắn gọi cô là Tiểu Bạch, một cái tên thân mật mà trước giờ chỉ có bà ngoại mới dùng.
Đã lâu rồi không gặp bà, cái tên này cũng ít được nhắc lại hẳn, chỉ có hắn, khơi lại nỗi nhớ trong cô và còn mang đến một cảm giác ấm áp tựa tình cảm thân tình.
Rồi sau đó, hắn còn âm thầm cho người giúp đỡ cô khi cô rơi vào tình huống khó khăn.
Ngay lúc cô nhận ra tất cả những chuyện này, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm xúc rất kì lạ.
Lâm Uyển Bạch chưa kịp đi đến phòng Hoắc Trường Uyên thì may mắn gặp hắn ngay trên lối đi của boong tàu.
Cô vui vẻ tiến lại gần, nở một nụ cười tươi nhất và rạng rỡ nhất mà trước nay chưa từng dành cho hắn:
"Hoắc thiếu gia, cảm ơn rất nhiều."
Hoắc Trường Uyên hơi chau mày: "Chuyện gì cơ?"
"Trợ lý Giang nói cho tôi biết hết rồi, tối qua anh không chỉ giúp tôi báo thù Lâm Dao Dao mà cả lúc khó xử đó anh cũng là người đứng phía sau ra lệnh cho anh ấy giúp đỡ tôi… Anh thật sự… rất tốt."
Hoắc Trường Uyên khẽ cong môi, định nói điều gì nhưng chợt phát hiện phía sau Lâm Uyển Bạch đang có một đám người đi tới, lập tức dự định trong đầu hắn liền xoay 180°.
Hắn cho tay vào túi móc điện thoại ra, mở lên một đoạn ghi âm dài đến mấy phút.
Lâm Uyển Bạch không hiểu, cho đến khi âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ từ chiếc điện thoại được phát ra khiến cô giật cả mình, nhục nhã đến tai đỏ cả lên.
"Đây… đây là..."
- Giọng cô run đến mức sắp không nói nên lời.
Hoắc Trường Uyên nở nụ cười đểu cáng: "Còn gì nữa? Nghe không quen sao? Là tiếng rên rỉ vô cùng hấp dẫn của cô trong cái đêm chúng ta vô cùng mặn nồng với nhau đấy."
"Mau! Mau xóa nó đi cho tôi!"
- Lâm Uyển Bạch vừa nói vừa quờ quạo lung tung như muốn bắt lấy đoạn ghi âm.
Tuy nhiên, đối phương lại trả lời một cách vô cùng phũ phàng: "Không đời nào! Âm thanh mà cô phát ra thú vị hơn rất nhiều so với những người phụ nữ trước đây tôi từng qua lại, cho nên cứ để sẵn ở đó, thỉnh thoảng nghe đi nghe lại cũng rất vui tai."
Lâm Uyển Bạch nghe như sét đánh ngang tai.
Trước đây cô luôn nghĩ Hoắc Trường Uyên đê tiện, nhưng không ngờ hắn lại còn đê tiện đến mức độ này.
Cô cười khổ, rõ ràng là mình sắp phát điên đến nơi rồi mới có thể tưởng tượng ra được một viễn cảnh Hoắc Trường Uyên trở thành người tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!