Ngu Tư Vũ đang thêu kinh Phật cho lão thái thái, bên tai truyền đến âm thanh của nhóm tiểu nha đầu đang líu ríu nghị luận.
"Hôm nay có hai vị khách quý đến ở trong phủ ngươi đã gặp qua chưa? Cách ăn mặc, hành động kia chắc là một gia đình cao quý nào đó!"
"Nghe nói là con gái của bạn cũ lão phu nhân, phu nhân Diêm vận sứ tư vận đồng, lần này đến đây là theo con trai trưởng thượng kinh đi thi."
"Khảo như thế nào?"
"Đương nhiên là một trong mười người đứng đầu, nếu không làm sao tiếp tục ở lại trong kinh chờ đợi thi đình. Hầu gia là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, ở tại hầu phủ ta rất tốt còn không phải là làm cho người bên ngoài cũng phải nể mặt mũi hắn sao?"
"Thì ra là đến đây chiếm tiện nghi, chắc không thiếu phần kêu xin Hầu gia hỗ trợ chu toàn á."
"Chỗ nào chiếm a, người nhà quan Diêm vận sứ tư vận đồng, nổi tiếng toàn triều Đại Hán chuyện gì chứ, luận lập sản nghiệp, hai cái hầu phủ cũng không bằng nửa phần hắn! Hơn nữa bộ dạng công tử đó tuấn tú phá lệ, lan phong ngọc thụ, cũng rất phong độ, so với Hầu gia cũng không kém đâu!"
"Ngươi quỷ nha đầu này, sao biết rõ ràng đến như thế?"
"Thời điểm ta đi ngang qua tiền viện nhìn thấy, hắn đang theo Hầu gia uống rượu ở giữa đình hồ, giơ tay nhấc chân rất phong nhã !
"Nói tới đây, tiểu nha đầu nhóm hi hi ha ha nháo lên. Ngu Tư Vũ bất tri bất giác dừng thêu lại, nghiêng tai lắng nghe. Đúng lúc, Vãn Thu đại nha hoàn của lão thái thái xốc rèm cửa lên nói:"Đại tiểu thư, trong phủ khách quý đến, lão thái thái mời người đi qua gặp khách."
Ngu Tư Vũ tinh thần rung lên, mang khung thêu ném đi, tìm cho được một kiện váy nhu hòa khéo léo nhất của mình thay, vội vàng đi chính viện, cùng bước với Ngu Tương trước sau vào cửa.
Ngu Tư Vũ dung mạo mặc dù không thể chói mắt nếu so với Ngu Tương, nhưng vẫn tính là khá thanh nhã tú lệ, so với Ngu Tương nàng càng đàng hoàng khí chất dịu dàng hiền thục nhiều hơn.
Tuy nói là thứ nữ, xuất thân có kém một chút, nhưng Vĩnh Nhạc Hầu đang có chức vị rất quan trọng, là tâm can của Hoàng đế, cùng trưởng thành với Thái tử nên có thân tình rất sâu nặng, đủ để cam đoan Vĩnh Nhạc Hầu phủ vẫn phồn vinh hưng thịnh trong trăm năm nữa.
Cùng Vĩnh Nhạc Hầu phủ kết thân, mặc dù thú thứ nữ đi nữa, cũng coi như là Phương gia đã trèo cao. Giúp Phương gia chân chính hóa giải nguy nan hiện nay, trừ bỏ quan Đô Thống Chỉ Huy Sứ Vĩnh Nhạc Hầu, đương triều không người nào có thể cứu giúp.
Từ điểm đó, Bùi thị lấy ra hai vòng tay phỉ thúy mười phần sơn thủy thượng hạng đặt biệt cho hai người làm quà, sau đó đem Ngu Tư Vũ kéo đến gần hỏi thăm, thái độ thập phần thân thiết.
Ngu Tư Vũ hưng phấn đến độ đầu ngón tay đều đang run rẩy, liếc mắt nhìn Ngu Tương từ từ thưởng thức trà, chân mày nhướng lên tỏ ra vài phần tự đắc. Nếu gả vào Phương gia, liền có rất nhiều vinh hoa phú quý chờ nàng, so với ở hầu phủ cũng không kém chút nào.
Với lại con trai trưởng Phương gia chẳng những có tài, diện mạo cũng tuấn tú bất phàm, đúng là ngàn vạn khuê nữ tha thiết ước mơ phu quân như vậy.
Trái lại Ngu Tương, một con người tàn tật, một dã chủng, có năng lực đắc ý đến bao lâu đây? Trong lòng dâng lên một cỗ khoái ý thật lớn, nàng càng tỏ ra ân cần lấy lòng Bùi thị.
Đối với tâm tư này của nàng, lão thái thái như thế nào nhìn không ra chứ, đối với hành vi nịnh bợ vội vàng của nàng thật rất là tức giận, lại không thể nói rõ ra được, chỉ phải liên tục thúc giục người hầu nhanh chóng dọn thức ăn, lại sai người đến tiền viện thêm vài món đồ ăn với rượu cho cháu nội với Phương Chí Thần.
Sau một phen ăn uống linh đình, Bùi thị cuối cùng là cảm thấy mỹ mãn, cáo từ lão thái thái hồi Điệp Thúy uyển nghỉ ngơi. Lão thái thái sai người dẫn đường cho nàng, quay đầu lại nhìn về phía Ngu Tư Vũ, trầm giọng nói:
"Ngươi năm nay cũng mười sáu rồi, cũng nên xem tướng người ta rồi. Lần này Bùi phu nhân tìm ngươi đến nói chuyện gì, ngươi trong lòng đều biết rõ rồi đó. Lời khác ta cũng không cần nói nhiều, chỉ dặn dò ngươi một câu"Đừng vội vàng đây không phải là mua bán
". Ngươi hãy mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, đừng để bản thân nhảy vào hố lửa còn liên luỵ Vĩnh Nhạc Hầu phủ ta."
Ngu Tư Vũ trên sắc mặt lộ ra vài phần khuất nhục, cúi đầu hàm hồ đồng ý: "Lão tổ tông giáo huấn rất phải, cháu gái đã biết rồi ạ."
"Cứ như thế đi, ngươi liền về nghỉ đi."
Lão thái thái nhìn về phía Ngu Tương, sắc mặt nhu hòa: "Tương Nhi mới từ Trấn Quốc Tự cầu phúc trở về, cũng mệt mỏi rồi hả, cũng đi về viện nghỉ đi."
Ngu Tương ngọt ngào đáp ứng, còn chưa có đi ra khỏi cửa đã thấy ma ma quản sự phụ trách chọn mua vải vóc trang sức vội vàng đến tìm, bẩm báo nói:"
Tiểu thư, y phục mùa xuân mẫu mới đang muốn mang qua đây, do các chưởng quầy tú cẩm phường vừa đưa tới, thỉnh ngài tiến đến kiểm tra thực hư."
"Thôi để ta đi qua."
Ngu Tương lắc đầu xua tay. Ngày xuân chậm chạp đến, thân thể bồi hồi xao xuyến, vừa rồi uống mấy ly rượu nhạt, chóp mũi lại nồng đậm mùi rượu, nàng hận không thể ở dưới mặt trời này bày trí ra nhuyễn tháp, nằm ngủ ngay tại chỗ.
Ngu Tư Vũ lại thập phần phấn khởi, nghe xong lời này yên lặng đi theo ở phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!