Chương 91: PHIÊN NGOẠI CUỐI (Toàn văn hoàn)

Lễ cưới được định vào một ngày cuối tuần của tháng Tư.

Ngay từ sớm, khách mời đã đến đông đủ.

Giang Uý một tay lo liệu mọi việc cho lễ cưới. Vị quân nhân ngày thường thẳng thắn là thế, nhưng một khi đã cẩn thận thì cũng vô cùng thận trọng, mọi thứ từ đầu đến cuối đều được anh sắp xếp đâu ra đó, không một chút sai sót.

Nhan Dĩ Sanh xông xáo nhận việc, phụ giúp đón tiếp khách mời. Tính cách cô vốn hướng ngoại, hoạt bát, gặp ai cũng có thể bắt chuyện vài câu. Bạn bè của Kỷ Tú Niên, cô gần như đều quen biết cả, nên việc chào hỏi cũng rất thân tình. Cứ thế, người lo đối ngoại, người quán xuyến bên trong, phối hợp vô cùng ăn ý.

Lễ cưới được tổ chức tại một khách sạn ven biển, cách Minh Xuyên không xa. Sau khi bị tập đoàn Chu thị mua lại vào năm ngoái, nơi này đã được chuẩn bị riêng cho ngày trọng đại này.

Khách mời gần như đã vào hết, Chu Lang và Kỷ Tú Niên đứng ở cửa trò chuyện, vừa tranh thủ chờ những người bạn còn lại.

Lễ cưới của họ không mời quá nhiều người. Ngoài họ hàng trong nhà, bạn học và đồng nghiệp, phía Chu Lang chỉ mời thêm Từ Phóng, còn phía Kỷ Tú Niên ngoài Nhan Dĩ Sanh thì chỉ có Bùi Tùng Khê và Minh Châm.

Một chiếc Lincoln dừng lại, cửa xe bật mở.

Kỷ Tú Niên thấy Bùi Tùng Khê, nàng mỉm cười bước tới: "Tùng Khê, cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Bùi Tùng Khê khẽ gật đầu, khí chất vẫn lạnh lùng mà thanh thuần: "Đã hứa với cậu thì chắc chắn phải đến."

"Úc Miên đâu rồi?"

"vừa ngủ gật trên xe, mệt quá rồi. Mình đợi một lát xem sao."

"Không sao đâu, không vội."

Vừa lúc đó Chu Lang đi đến, Kỷ Tú Niên lùi lại một bước, giới thiệu với cô: "Tùng Khê, đây là Chu Lang."

Rồi nàng quay sang Chu Lang: "Đây là bạn của chị, Bùi Tùng Khê."

Bùi Tùng Khê gật đầu, bắt tay với Chu Lang: "Chào cô."

Thái độ bình thản đến mức có phần lạnh nhạt.

Chu Lang đáp lại bằng một nụ cười: "Chào cô, tôi hay nghe Niên Niên nhắc đến cô."

Bùi Tùng Khê dường như không có ý muốn nói thêm, chỉ gật đầu với cả hai: "Tôi vào trước."

Đợi bạn đi rồi, Kỷ Tú Niên mới nói với Chu Lang: "Tính cách của cậu ấy là vậy, rất ít nói, với ai cũng thế."

Chu Lang ôm lấy nàng: "Chị kể rồi, em biết mà. Cô ấy đang làm gì vậy?"

Kỷ Tú Niên chỉ về phía chiếc xe.

Cửa xe đã mở.

Người phụ nữ với dung mạo thanh nhã hơi cúi người, một tay che trên mép cửa, đợi người bên trong bước ra.

Một cô bé còn ít tuổi nhảy xuống xe, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, một gam màu tươi tắn và sống động. Có lẽ vì cô bé còn nhỏ, nước da lại trắng ngần nên bộ váy trông vô cùng hợp, hệt như một chiếc bánh bao sữa trứng vừa mới ra lò.

Chu Lang hỏi: "Đây là?"

"Cháu gái của cậu ấy," Kỷ Tú Niên lắc đầu cười, "Vừa hay, chúng ta qua chào một tiếng."

Từ xa, Úc Miên đã tươi cười cất lời: "Chào dì Kỷ ạ!"

Vài năm trước, họ từng gặp nhau ở trang trại ngựa, Úc Miên rất thích phong thái tri thức của Kỷ Tú Niên, cũng rất thích nói chuyện với nàng.

Có lẽ được Bùi Tùng Khê nhắc nhở bên cạnh, cô bé lại quay sang chào Chu Lang, thái độ vô cùng lễ phép.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!