Chương 9: (Vô Đề)

Chu Lang nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Chào em, chị là chị gái của Chu Hưởng. Dạo này Chu Hưởng ở trường học hành thế nào?"

"Cái đó còn phải nói, đương nhiên là rất tốt ạ!"

"Chẳng ra gì cả."

Chu Hưởng chết sững.

Kỷ An Dương liếc cậu ta một cái lạnh lùng, giọng đều đều: "Thứ hai, lấy phấn viết bậy lên lưng thầy giáo toán, bị thầy mắng một trận; thứ ba, nói chuyện riêng trong giờ kiểm tra, bị giáo viên coi thi mắng một trận; thứ tư, bị..."

"Dừng, dừng, dừng, dừng lại!"

Chu Hưởng nghe không nổi nữa: "Kỷ An Dương, cậu không giúp thì thôi, lại còn đứng đây mách lẻo à!"

Kỷ An Dương: "Ừ, ai bảo vừa rồi cậu cứ nhất quyết phải giằng áo tôi, người nhà tôi mới ủi cho phẳng phiu cả đấy."

Chu Hưởng tức đến giậm chân: "Cậu đúng là đồ ưa sạch sẽ đến phát rồ! Thù dai thế, không để sau này trả được à!"

Chu Lang lại bật cười thành tiếng. Cười xong mới nhận ra mình không đủ nghiêm nghị, định nghiêm mặt lại. Nhưng Chu Hưởng đã quá rành trong việc xem sắc mặt chị gái, cậu ta vội bá vai Chu Lang: "Thôi mà chị, đừng giận nữa. Hôm nay em thật sự không làm gì xấu đâu. Lớp em đang xét học bổng cho học sinh nghèo, cô giáo lại cho lớp trưởng suất đó, em chỉ phản đối một chút thôi mà."

"Ồ, phản đối thế nào?"

"Cái này..."

Kỷ An Dương cũng cúi đầu cười: "Cậu ta vẽ một con rùa, viết là 'ai thiên vị, người đó là đồ khốn' rồi dán lên lưng cô giáo."

"Phụt," lần này thì Chu Lang không nhịn được nữa, cô đưa tay cốc nhẹ vào trán Chu Hưởng, "Em cũng lắm chiêu trò nhỉ."

Chu Hưởng vênh cằm: "Là cô ta có tật giật mình, còn nói bị em tức chết... Kỷ An Dương, cậu còn cười, chai keo dán là cậu cho tôi mượn đấy."

Hỏi rõ ngọn ngành rồi cũng không cần phải làm căng nữa, Chu Lang quay sang hỏi Kỷ An Dương: "An Dương, em ở đâu? Để chị đưa em về trước nhé."

Cậu thiếu niên lịch sự từ chối: "Cảm ơn chị, không cần đâu ạ, em muốn đến thư viện thành phố mượn sách."

Chu Lang bất giác cảm thấy giọng điệu của Kỷ An Dương rất quen thuộc, có một sự trầm tĩnh không thuộc về lứa tuổi này.

Cô không nghĩ nhiều: "Vậy tạm biệt em. Lần sau có dịp đến nhà chị chơi nhé."

Sau khi tạm biệt Kỷ An Dương, Chu Hưởng trèo lên ghế sau: "Chị, em còn tưởng hôm nay chị lột da em chứ."

"Ngồi không ra ngồi," Chu Lang khởi động xe, "Chị mắng em làm gì."

"Chị không mắng em, em lại thấy không quen..."

"Chị không rảnh đến thế. À mà này, bạn cùng bàn của em trông khá hơn đám bạn bè lêu lổng của em nhiều đấy."

"Em biết ngay mà, người lớn các người ai cũng thích loại mọt sách như Kỷ An Dương, lúc nào cũng thấy người ta ngoan ngoãn... Em nói cho chị biết, mấy đứa trông có vẻ ngoan ngoãn thế này thật ra lại ngầm lắm đấy!"

"Không có, chị chỉ thấy cậu ta là một đứa trẻ lễ phép thôi."

Chu Hưởng vừa mở game vừa lẩm bẩm: "Dù sao thì chị thấy ai cũng tốt hơn em..."

Chu Lang không để tâm đến lời hờn dỗi của em trai.

Phong cảnh ngoài cửa sổ cứ thế lùi lại phía sau.

Chiếc xe dần rời xa trường trung học Minh Xuyên.

Kỷ Tú Niên xin nghỉ một tuần, các lớp học đều nhờ giáo sư khác dạy thay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!