Chương 87: PHIÊN NGOẠI 2

"Niên Niên, sao cậu lại tới đây?"

Nhan Dĩ Sanh đang cầm một chồng tờ rơi, vừa liếc thấy Kỷ Tú Niên thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Vừa hay quá, mình đang thiếu người, cậu mau lại đây giúp mình..."

"Dừng lại đã," Chu Lang cười, vén rèm bước ra, "Bạn ấy là do mình mời đến."

"Cái gì?"

Như thể cố tình muốn chọc tức bạn mình, Chu Lang bước qua, một tay khoác lên vai Kỷ Tú Niên: "Đúng không Niên Niên?"

Kỷ Tú Niên sững người.

Sao bạn ấy cũng gọi mình là... Niên Niên giống như Dĩ Sanh vậy.

Nhan Dĩ Sanh kinh ngạc: "Hai người thân nhau từ khi nào thế?"

Thật ra Nhan Dĩ Sanh và Chu Lang cũng không thân thiết lắm, chỉ là vì cùng ở trong một câu lạc bộ nên có quen biết sơ sơ. Hơn nữa, hoạt động lần này, vừa hay là hai người họ mỗi người phụ trách một phần, nên mới có thêm vài lần tiếp xúc.

Gần đây Ninh Đại đang cố gắng thúc đẩy việc đưa văn hóa tao nhã vào trường học. Câu lạc bộ đã mời người từ bên ngoài đến dựng sân khấu, chuẩn bị diễn một vở kịch, trên sân khấu còn cần không ít diễn viên quần chúng, yêu cầu các bạn nữ phải mặc váy cưới.

Tư tưởng xã hội hiện nay nói là cởi mở cũng được, mà nói là bảo thủ cũng đúng, tóm lại là độ chấp nhận đối với váy cưới kiểu Tây không cao lắm. Hai người họ vì tìm diễn viên quần chúng mà đã nghĩ đủ mọi cách, còn đánh cược trong tiếng hò reo của mọi người, nhất định phải so xem ai tìm được nhiều người hơn.

Nhan Dĩ Sanh biết tính cách Kỷ Tú Niên yên tĩnh và nội tâm, không thích những nơi đông người, cho nên hoàn toàn không đi hỏi bạn mình.

Nhưng Kỷ Tú Niên rõ ràng là bạn thân của mình, sao quay đi quay lại đã thành người do Chu Lang mời đến?

Quá đáng, thật quá đáng!

Nhan Dĩ Sanh tức giận chỉ vào hai người họ, thốt ra một câu kinh người: "Hai người sau lưng mình có gian.. tình!"

Chu Lang: "Hả?"

Kỷ Tú Niên: "Dĩ Sanh... đừng nói bậy."

Nhan Dĩ Sanh cũng ho khan một tiếng, nhận ra mình đã dùng từ không đúng, cơn giận giảm đi ba phần, trừng mắt nhìn Kỷ Tú Niên: "Mình muốn đến nhà cậu, cậu bảo đầu bếp làm kem cho mình."

"Được," Kỷ Tú Niên hiền lành cười, "Cậu muốn ăn bao nhiêu thì ăn."

Chu Lang cũng hỏi ké: "Vậy mình có được ăn không?"

Nhan Dĩ Sanh tức giận: "Đều là của mình, cậu không có phần."

Chu Lang cười ha ha, trong ánh mắt hằn học của cô bạn, kéo Kỷ Tú Niên đi vào trong: "Nhanh lên, tối qua mình đã nhờ thợ sửa lại số đo rồi, bạn mau thử xem có vừa không."

Một đám sinh viên đang bận rộn xoay quanh, túm năm tụm ba nói chuyện. Thấy Chu Lang, họ cười chào hỏi: "Đây là ai thế?"

Chu Lang chớp mắt, ra vẻ thần bí: "Lát nữa sẽ biết."

Cô đưa Kỷ Tú Niên đến phòng thay đồ ở hậu trường: "Nhanh lên nhé."

Bộ quần áo đột nhiên bị dúi vào lòng, Kỷ Tú Niên vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Được..."

Các cô gái thay đồ không chỉ có một mình nàng, may là khóa kéo của chiếc váy cưới này ở bên hông chứ không phải sau lưng. Nàng không quen nhờ người khác giúp, nên cũng không cần tìm ai giúp cả. Nhưng nàng mất khá nhiều thời gian, lúc ra ngoài cũng muộn hơn những người khác.

Chu Lang ở bên ngoài hỏi: "Xong chưa?"

Những người khác đã ra hết, đang bàn tán xem váy cưới của ai đẹp hơn.

Kỷ Tú Niên là người ra cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!