Kỷ Tú Niên đưa tay ra, nhẹ nắm lấy. Trong đáy mắt trong veo của nàng tựa như đã thấu tỏ mọi điều: "Chào cô. Tôi là Kỷ Tú Niên."
Đoạn Gia Như mỉm cười: "Tôi biết, lần trước đến Ninh Đại, tôi còn được nghe một buổi tọa đàm của giáo sư Kỷ. Lúc đó đã muốn làm quen với cô rồi, tiếc là không có cơ hội."
Kỷ Tú Niên không hỏi đó là buổi tọa đàm nào, cũng không có ý bắt chuyện thêm.
Vừa hay có một chiếc taxi chạy tới, nàng giơ tay vẫy xe, rồi lịch sự mà lạnh nhạt gật đầu: "Tạm biệt."
Nụ cười của Đoạn Gia Như vẫn ôn hòa và ấm áp: "Tạm biệt cô."
Bầu trời bắt đầu lất phất những hạt mưa.
Đường phố vắng người, xe chạy rất nhanh, vun vút lao đi trong màn mưa bụi.
Kỷ Tú Niên ngồi trong xe, lặng nhìn những giọt mưa trượt dài trên cửa kính, để lại những vệt mờ ảo.
Mưa dần ngớt, nhưng gần đến nhà thì lại kẹt xe cứng. Nàng trả tiền rồi xuống xe đi bộ.
Kỷ Tú Niên men theo vỉa hè, nhưng mưa bỗng nhiên trút xuống ào ạt.
Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió thổi qua mang theo hơi lạnh se sắt.
Những giọt nước li ti đọng trên hàng mi, khiến tầm nhìn của nàng dần nhòe đi trong một màn sương mỏng manh, con đường phía trước cũng trở nên mờ ảo. Nhưng được cơn gió lạnh buốt táp vào mặt, được tắm mình trong làn mưa xối xả, lòng nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Kỷ Tú Niên đi được một đoạn, còn chưa tới nhà thì tình cờ gặp Kỷ An Dương vừa tan học piano trở về. Thấy nàng không che ô, cậu thiếu niên vội vàng bước tới, nghiêng cả tán ô về phía nàng: "Sao mẹ ra ngoài mà không mang theo ô vậy?"
Kỷ Tú Niên không để tâm đến giọng điệu của cậu: "Mẹ quên mất, không để ý dự báo thời tiết. Con mới tan học à?"
"Vâng."
Kỷ An Dương khó khăn lắm mới nói được một câu dài như vậy, rồi lại im bặt. Cậu nghiêng hẳn chiếc ô về phía nàng, mặc cho một bên cánh tay của mình ướt sũng.
Kỷ Tú Niên nhận ra, bất đắc dĩ đẩy chiếc ô trở lại: "Được rồi, con tự che đi, không cần lo cho mẹ đâu."
Chẳng biết câu nói nào đã chọc trúng cậu thiếu niên, cậu dúi thẳng chiếc ô vào tay nàng rồi vác cặp sách lao vào màn mưa.
Đứa nhỏ này, từ bé sức khỏe đã không tốt, sốt cao cảm vặt là chuyện thường ngày, sao có thể dầm mưa được chứ!
Kỷ Tú Niên sốt ruột đuổi theo: "An Dương!"Nhạc Thành cầm trên tay bản dự toán mới nhất, gõ cửa rồi bước vào văn phòng.
Chu Lang đứng trước khung cửa sổ sát đất, hàng mi cụp xuống, ánh mắt vô định nhìn vào những tầng mây xa xăm.
Nhạc Thành: "Chu tổng, đây là bảng dự toán cô cần."
Chu Lang nhận lấy tập tài liệu, xem lướt qua: "Chưa đủ chi tiết. Lần trước tôi đã nói với viện trưởng Hách rồi, ngoài việc quyên góp tòa nhà, chúng ta sẽ tặng luôn cả trang thiết bị bên trong. Lát nữa anh... Thôi, chuyện này để sau hãy nói."
Nhạc Thành không hỏi nhiều: "Vậy tôi ra ngoài trước?"
"Nhạc Thành?"
"Chu tổng, còn việc gì ạ?"
Chu Lang day day trán: "Không có gì, anh ra ngoài đi."
Nhạc Thành lặng lẽ thở phào, vội rời xa vùng áp thấp đang bao trùm lấy bà chủ của mình.
Hình như chỉ vì bị giáo sư Kỷ từ chối đưa về... mà cô ấy buồn bực đến tận bây giờ. Vừa rồi nói chuyện với Đoạn tổng cũng thất thần, Đoạn tổng có lẽ cũng nhận ra nên chỉ nói vài câu rồi đi.
Trời tạnh mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!