Chương 50: (Vô Đề)

Ngoài tiếng thở gấp gáp phập phồng, không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Chu Lang suy sụp lùi lại một bước.

Cô buông nàng ra, rồi đi thẳng.

Kỷ Tú Niên đưa tay lên, sờ vào nơi vừa bị cắn, như thể mượn hành động đó để tìm lại ý thức của chính mình. Nàng hít sâu vài hơi, rồi vuốt phẳng lại từng nếp nhăn trên áo.

Nàng soi mình trong gương, trên xương quai xanh hiện lên một dấu cắn rõ mồn một, hằn sâu cả dấu răng, như một lời tố cáo không thành tiếng.

Nàng kéo chiếc khăn lụa xuống, cẩn thận che đi nơi đó, rồi mới bước ra ngoài.

Khi trở lại, Hách Thư Du nghi hoặc nhìn về phía sau lưng nàng.

Không đợi anh hỏi, Kỷ Tú Niên đã mở lời: "Cô ấy nói có việc đi trước rồi."

Hách Thư Du: "...À, bảo sao mãi không thấy quay lại."

Phương Tầm thấy hơi thở Kỷ Tú Niên có chút gấp gáp, liền rót cho nàng một ly nước, nhỏ giọng hỏi: "Kỷ lão sư, cô không sao chứ?"

Trước ánh mắt quan tâm của Phương Tầm, Kỷ Tú Niên bất giác đưa tay che đi dấu cắn trên cổ, nhưng hành động này lại càng khiến nàng thêm lúng túng, giấu đầu hở đuôi.

"Cái đó... tôi..." Tôi chẳng thấy gì cả...

Kỷ Tú Niên ngầm gật đầu, ra hiệu cô nàng đừng nói nữa.

Phương Tầm thu lại ánh mắt tò mò, bất đắc dĩ liếc nhìn Sầm Dao.

Cũng may công việc chính hôm nay đã bàn xong, đợi đến lúc gần tan tiệc, Kỷ Tú Niên nói có việc, muốn về trước.

Cuối cùng, chỉ còn lại Phương Tầm và Sầm Dao đứng tại chỗ.

Phương Tầm ngẫm nghĩ một lúc mới phản ứng lại: "Ôi trời, đó là bị cắn thật à?"

Sầm Dao chớp chớp mắt, gương mặt vốn không cảm xúc vẫn bình thản như thường, giọng điệu nghi hoặc: "Mình cũng thấy... Đây là thâm thù đại hận gì mà đến nỗi phải cắn nhau vậy?"

Phương Tầm lườm cô nàng một cái: "Là! Tình! Yêu!"

Sầm Dao đưa tay xoa nhẹ tóc cô nàng: "Đồ ngốc... đi thôi!"

Chu Lang đứng bên lề đường hóng gió, nhận điện thoại: "Nhạc Thành, có chuyện gì?"

Nhạc Thành khẽ nói: "Tối nay có một diễn đàn doanh nghiệp, do các ban ngành liên quan chủ trì. Trước đây cô có dặn là muốn đi, tôi đã sắp xếp Tiểu Triệu qua đón cô rồi."

"Biết rồi... À đúng rồi, tối nay Kỷ Trường Hoành có tham dự không?"

"Ông ta rất có thể sẽ đi, nhưng cũng không chắc."

"Vậy thì chắc là sẽ gặp ông ta rồi."

Đã chuẩn bị tâm lý, nên khi Chu Lang nhìn thấy Kỷ Trường Hoành bên cửa sổ lộng gió, cô không hề bất ngờ, ngược lại còn chủ động cười với ông ta: "Kỷ tiên sinh."

Kỷ Trường Hoành mặc một bộ vest đen được cắt may vừa vặn, tóc mai hơi bạc, đôi mắt sâu thẳm, ông ta lạnh nhạt liếc nhìn cô: "Chu tổng."

Nói xong, ông ta gật đầu với người thanh niên bên cạnh, ra hiệu anh ta đảm bảo xung quanh không có ai: "Tiểu Tống, cậu ra phía trước đi."

Chu Lang nhìn sang hai bên, rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người thư ký, cười khẽ: "Kỷ tiên sinh bảo thư ký đi chỗ khác, là có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Kỷ Trường Hoành nhìn cô cười như không cười, ánh mắt không lời đã thể hiện sự ngạo mạn: "Chưa đến mức là chuyện chính sự, chỉ là một lời 'nhắc nhở' thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!